Sau Khi Nhận Nuôi Nhóm Linh Hồn Cố Chấp

Chương 6

Nhưng bỗng nhớ ra, đối phương đã chết vì nhiễm trùng đôi tai.

Nghe không được.

Cậu đành bất lực, nghiêng người lách qua anh ta để đi ra ngoài.

Ma quỷ luôn giữ nguyên dáng vẻ trước khi chết.

Khi rửa bát, cậu chợt nghĩ đến điều này, vậy nên, cậu có chút thứ muốn tặng cho vị lệ quỷ này.

Quý Đường chui vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra lục lọi.

Thanh niên đứng trước cửa phòng, quan sát Quý Đường đang cúi đầu tìm kiếm trong tủ.

Hơi lạnh từ người anh ta càng lúc càng đậm, thậm chí còn xen lẫn chút hắc khí, bất cứ ai đến gần cũng sẽ vô thức sinh ra cảm giác bài xích khó chịu, bản năng muốn đuổi anh ta đi.

Nhưng thiếu niên trước mặt hôm nay lại là ngoại lệ.

Thanh niên vốn nghĩ rằng cậu cũng giống những đạo sĩ kia, mang lòng bất chính đối với anh ta.

Không ngờ đối phương chẳng những không tổn thương anh ta, mà còn tươi cười mời anh ta ở lại.

Người này… biết mình là ai không?

Không những dám tiếp cận, còn dám giữ mình lại.

Không biết là bị dọa đến ngu người hay là căn bản không biết mình là ma.

Nhưng dù thế nào đi nữa.

Anh ta cũng không thể ở lại đây.

Thiếu niên là người, còn anh ta là một kẻ đã chết.

Thanh niên nghĩ vậy, vô thức chạm vào mái tóc đen che đi đôi tai của mình.

Đôi tai của anh ta vẫn giữ nguyên hình dạng trước khi chết, bị dao đâm xuyên sống sờ sờ, cơn đau thấm tận xương tủy, lộ ra cả xương và máu, nát bấy kinh khủng.

Chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ khiến thiếu niên kia khϊếp sợ và căm ghét, rồi sẽ bật khóc mà đuổi anh ta đi.

Anh ta thấy Quý Đường lấy ra thứ gì đó từ trong tủ, bước về phía mình.

Thật sự không sợ mình sao?

Thanh niên khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, chuẩn bị vén mái tóc đen lên, để dọa cậu bỏ chạy.

Nhưng đột nhiên —

Anh ta cảm giác đôi tai của mình bị thứ gì đó mềm mại, lông xù xù bao lấy.

Anh ta sững sờ, nghiêng đầu nhìn.

Là một cái chụp tai bông hình thỏ, ấm áp.

Quý Đường kiễng chân, vươn tay, hết sức cẩn thận đội chụp tai cho anh ta.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng, đầu ngón tay ấm áp vô tình lướt qua làn da lạnh buốt của anh ta.

Vô thức, trong tay thanh niên xuất hiện một mẩu giấy nhỏ.

Anh ta ngẩn ra, cúi xuống nhìn hàng chữ tròn trịa viết trên đó.

[Chắc chắn vết thương trên tai anh vẫn chưa lành. Đeo cái này vào, như vậy sẽ không lo bị người khác nhìn thấy rồi.]

Thanh niên bỗng khựng lại.

Anh ta thấy cậu lặng lẽ nhìn mình, đôi mắt trong veo ngoan ngoãn như được điểm ánh sáng.

Đó là một thứ ánh sáng gọi là ấm áp.

Đủ để xua tan gió tuyết ngập trời.

Thanh niên sững sờ hồi lâu, luồng khí lạnh tỏa ra từ anh ta cũng thu lại phần nào.

Anh ta nhìn gương mặt cười híp mắt của Quý Đường, đôi mày hơi trầm xuống, bàn tay lạnh như băng theo phản xạ đưa lên che đôi tai đang bị bịt lại bởi chiếc chụp tai, thay vì để lộ ra ngoài.

Chiếc chụp tai màu trắng được thêu một hình thỏ, lông rất mềm, trông như hai mặt trời nhỏ phủ ánh sáng lông mịn, là vật giữ ấm tuyệt vời nhất trong mùa đông lạnh giá này.

Nó mang đến chút ấm áp hiếm hoi cho đôi tai khiếm khuyết của anh ta, như thể có thể làm tan chảy cái lạnh lẽo đã tích tụ suốt hai mươi năm qua.

Quý Đường không nhận ra sự khác thường của thanh niên, cậu nheo mắt, quan sát anh ta.

Lệ quỷ này trông rất âm u, với một gương mặt lạnh lẽo, nhưng khi đeo chiếc chụp tai thỏ mềm mại này, dường như lại có một nét đối lập đáng yêu.

Quý Đường lại viết trên giấy: [Anh đeo nó trông rất đẹp.]

Thanh niên lặng lẽ nhìn dòng chữ ấy, đôi mắt u ám không chút ánh sáng, không biết đang nghĩ gì.

Quý Đường liếc nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng.

Cả đêm nay cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, khó tránh khỏi có chút buồn ngủ và mệt mỏi. Cậu khẽ ngáp một cái, khóe mắt ứa ra giọt lệ.

Khi mở mắt ra khỏi cơn mơ màng, tờ giấy trên tay cậu bỗng nhiên xuất hiện thêm một dòng chữ.

[Đi ngủ đi.]

Quý Đường cong môi, cười híp mắt chúc thanh niên ngủ ngon. Cậu có một thoáng ảo giác, cứ ngỡ anh ta chỉ là một người bạn bình thường đến nhà mình làm khách.

Cậu định bảo thanh niên tạm thời ngủ trên ghế sô pha, nhưng rồi lại nhớ ra đối phương là quỷ, không cần ngủ, nên thôi không nói nữa, mà quay về phòng.