[Không nói à? Có phải muốn tôi làm chuyện xấu không?]
Quý Đường: “…”
Thiếu niên cúi thấp đầu, mái tóc đen mềm mại hơi rối vì vừa mới ngủ dậy, lộ ra một xoáy tóc tròn trịa. Khuôn mặt trắng trẻo, má và khóe mắt hơi ửng đỏ, tay siết lấy vạt áo.
Cậu cố gắng nhớ lại những gợi ý từ ứng dụng.
Ứng dụng yêu cầu cậu phải chào đón lệ quỷ này vào nơi thu nhận.
Nếu không, sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Cuối cùng, cậu cúi người, cẩn thận cầm lấy chiếc bút máy cũ không rõ nguồn gốc của chàng thanh niên, viết lên giấy:
[Tôi muốn mời anh… ở lại nhà tôi.
Nhà tôi rất ấm áp, lại có nhiều đồ ăn ngon.]
Bàn tay của Quý Đường khi viết rất đẹp, móng tay được cắt gọn gàng, ẩn hiện chút sắc hồng nhạt, đầu ngón tay trắng trẻo, tròn trịa.
Nét chữ của cậu cũng rất đẹp, không phải kiểu mạnh mẽ hay phóng khoáng, mà là dạng chữ học sinh tròn trịa, đáng yêu.
Thanh niên quan sát tất cả, đôi mắt đen tối tăm thoáng qua những cảm xúc khó hiểu, ngón tay tái nhợt không ngừng gõ nhẹ lên đệm ghế sofa.
Ngay khi Quý Đường đặt bút xuống lần cuối cùng, đèn trong nhà đột ngột bật sáng.
Căn phòng tối đen phút chốc trở nên sáng rực, như thể ánh mặt trời vừa ùa vào.
Quý Đường viết xong, căng thẳng nhìn vị lệ quỷ u ám kia.
Người đối diện không trả lời cậu, chỉ tựa vào lưng ghế sofa, nhắm mắt lại.
Quý Đường: “…”
Xem ra thật sự muốn ở lỳ trong nhà mình rồi.
Cậu thở dài một hơi, nhưng vẫn làm như không thấy, cầm bát đũa trên bàn trà chuẩn bị đem đi rửa.
Khi bước vào bếp, cậu ngoảnh đầu lại quan sát vị lệ quỷ kia.
Lúc này, Quý Đường không biết…
Nếu nhà cậu thật sự trở thành trại thu nhận lệ quỷ, thì thân là một streamer chuyên về kinh dị, cậu sẽ không còn lo gì nữa.
Cậu sẽ không phải bận tâm đến những kẻ châm chọc và hoài nghi về giới tâm linh.
“Thế giới này vốn không có quỷ, những streamer kinh dị đều chỉ lừa người để câu view.”
“Không có quỷ, xin hãy để giới thám hiểm tâm linh sụp đổ đi. Mấy kẻ xấu xa đó toàn dựng video giả để hù dọa người khác.”
Cậu sẽ trở thành người đầu tiên ghi lại hình ảnh thật sự về quỷ.
Nhưng hiện tại, Quý Đường chẳng nghĩ được nhiều như vậy, đầu cậu đang rối tung lên.
Cậu đã nhìn thấy quỷ.
Thấy quỷ.
Thấy quỷ thật.
Thấy rồi.
Quý Đường cố ép mình bình tĩnh lại, giả vờ trấn tĩnh đặt bát đũa vào bồn rửa, mở vòi nước, hy vọng dòng nước lạnh có thể khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Cậu hoàn toàn không nhận ra thanh niên đã âm thầm lơ lửng đến cửa bếp, lặng lẽ quan sát cậu.
Sau khi chết, vẻ mặt của anh ta luôn âm u, toàn thân tỏa ra khí lạnh, đi đến đâu cũng kéo theo một cơn gió rét khiến người ta sởn gai ốc.
Lúc còn sống, nhiều người ghét bỏ anh ta, và sau khi chết cũng không ai muốn gần gũi.
Anh ta qua đời vào mùa đông cách đây 20 năm.
Khi đó, anh ta vừa tham gia một lễ trao giải âm nhạc quốc tế, là một thiên tài âm nhạc với tương lai sáng lạn.
Nhưng trên đường về quê ở vùng nông thôn, anh ta bị đối thủ đâm thủng hai tai. Máu đen loang đầy mặt đất.
Từ đó, anh ta không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào, hoàn toàn cắt đứt với âm nhạc. Bạn bè và học trò quay lưng lại với anh ta, thay vào đó là chế giễu và hả hê.
Cuối cùng, anh ta qua đời vì nhiễm trùng tai giữa một đêm đông lạnh giá.
Sau khi chết, vì không còn người thân, cũng chẳng ai lo liệu hậu sự cho anh ta.
Anh ta trở thành một lệ quỷ.
Rất nhiều đạo sĩ muốn tiêu diệt, lợi dụng anh ta. Họ dùng bùa chú mài xương anh ta, cắn nuốt da thịt anh ta. Có kẻ thậm chí muốn sử dụng sức mạnh của anh ta để gϊếŧ người vô tội.
Tất nhiên, những đạo sĩ đó, kể cả kẻ đã hại anh ta lúc sinh thời, đều bị anh ta gϊếŧ chết.
Nhưng có gì khác biệt đâu.
Anh ta vẫn không nghe được, vẫn vô cùng cô độc.
Hiện tại, anh ta được một thiếu niên triệu hồi.
Thanh niên nhìn bóng dáng gầy gò của Quý Đường, khẽ nhíu mày.
Quý Đường rửa bát xong, vừa quay người lại đã thấy thanh niên đứng trước mặt mình. Khuôn mặt điển trai nhưng u ám ấy hiện rõ những cảm xúc cậu không thể nào hiểu nổi.
Quý Đường: “…”
Cậu lau mồ hôi lạnh, định hỏi xem anh ta làm sao.