Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Hựu Lâm trở nên đen kịt, vẻ âm trầm như muốn nhỏ nước. Câu nói đó đã chạm đến giới hạn của anh ta. Hai mươi sáu năm qua, Thẩm gia dốc hết sức lực nuôi dưỡng người này, giờ lại bị đáp trả bằng thái độ như thế, thật quá sức chịu đựng.
Gân xanh nổi lên trên trán, anh ta giơ tay lên định đánh tiếp. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cổ tay bị giữ chặt, như thể bị kìm kẹp bởi gọng sắt, không thể cử động.
Thẩm Hựu Lâm nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người em họ của mình, giọng lạnh như băng:
“Thẩm Tư Huyên, buông tay.”
“Làm sao? Định ra tay trước mặt tôi à?” Thẩm Tư Huyên vẫn giữ nụ cười mỉa mai quen thuộc, nhướng mày nhìn anh họ mình.
Bên ngoài phòng bệnh, rất đông người đã tụ tập, tò mò nhìn vào, thì thầm bàn tán.
Thẩm Hựu Lâm cũng nhận ra điều này. Là người coi trọng thể diện, anh ta không thể không để ý. Hít sâu một hơi, anh ta rút tay lại, ánh mắt chuyển về phía Gia Dự, cau mày, lạnh lùng ra lệnh:
“Thẩm Gia Dự, về nhà mà làm loạn.”
Gia Dự nhếch môi cười, nụ cười đầy chua xót và mỉa mai:
“Tôi làm loạn? Anh nghĩ tôi đang làm loạn sao? Tôi mẹ nó dùng cả mạng sống để làm loạn à? Đúng là nực cười.”
Mặt Thẩm Hựu Lâm càng lúc càng đen, giọng lạnh như băng: “Tôi không cần biết cậu muốn làm gì, trước tiên về Thẩm gia!”
“Là Thẩm gia đuổi tôi đi, bây giờ lại muốn tôi về. Nói đi là đi, nói ở là ở. Tôi là chó của Thẩm gia à?”
Sắc mặt Thẩm Hựu Lâm nghiêm nghị: “Thẩm Gia Dự, Thẩm gia chưa từng làm gì có lỗi với cậu. Tất cả đều theo gia quy tổ huấn. Hiện tại, gia tộc đã mở ngoại lệ đón cậu về. Cậu còn muốn gì nữa?”
Nghe câu nói đó, Gia Dự hít sâu một hơi. Ngực cậu phập phồng vì cơn tức giận bị dồn nén từ lâu. Giọng cậu cao hẳn lên, tràn đầy căm phẫn:
“Mở ngoại lệ? Ai cần cái ngoại lệ của Thẩm gia các người!”
Hình ảnh trong đầu cậu chợt ùa về, cảm xúc dâng trào như sóng dữ, giọng cậu càng thêm nghẹn ngào:
“Ai là người nhốt tôi trong từ đường suốt một tháng? Ai ép tôi ra nước ngoài, suýt làm tôi chết tha hương? Ai đưa tôi vào trại tâm thần, giam tôi suốt một năm trời? Những viên thuốc đó, những lần sốc điện đó, anh có trải qua chưa? Anh có biết nó đau đớn đến mức nào không?
Tường phòng 1403 vẫn còn dấu tay máu của tôi. Cái giường đó vẫn còn dấu vết móng tay tôi cào nát. Anh còn muốn tôi về Thẩm gia sao?”
Ngực cậu phập phồng kịch liệt, nghiến chặt răng, cố kiềm chế cảm xúc bạo liệt, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hựu Lâm, bình tĩnh, từng chữ một nói: "Ông đây không mang họ Thẩm nữa, họ của tôi là Gia, gọi là Gia Dự! Nhà họ Thẩm các người dựa vào cái gì mà quản tôi, cút xa một chút!"
Thẩm Hựu Lâm sắc mặt âm trầm, như một cơn bão đang tích tụ, gân xanh nổi lên, thái dương giật từng hồi đau nhói.
"Thẩm Gia Dự, chú ý lời lẽ của cậu! Tôi vẫn là anh của cậu, đừng ép tôi phải ra tay ở đây."
"Thế nào, lại muốn dùng gia pháp xử lý tôi à? Vậy thì tới đây!" Gia Dự thẳng tay rút kim truyền ra, vài giọt máu đỏ thẫm nở bung trên ga giường trắng như tuyết, đỏ đến nhức mắt.
Cậu tiến sát lại gần Thẩm Hựu Lâm, ánh mắt sâu không thấy đáy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng tột độ, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Thẩm Hựu Lâm, để lại vài vệt máu. "Tới đây đi, anh trai yêu dấu."