“Anh có tư cách gì mà dám lớn tiếng trước mặt tôi sao? Cút đi.” Giọng nói của Gia Dự bình thản, không chút cảm xúc. Cậu nằm trên giường, không thèm liếc mắt nhìn kẻ đối diện dù chỉ một cái.
Tựa lưng vào ghế, Thẩm Tư Huyên vắt chân, nhướng mày: “Tôi có tư cách gì ư? Bây giờ, tôi đang nắm trong tay tất cả mọi thứ của cậu. Nhị thiếu gia, dù cậu có kiêu ngạo đến đâu, cũng phải đối diện với thực tế.”
Anh ta dừng lại, ánh mắt sâu thẳm dán chặt lên gương mặt hoàn hảo của Gia Dự, chậm rãi nói từng chữ: “Cho dù cậu có chết, tôi cũng sẽ kéo cậu trở lại từ Quỷ Môn Quan. Nên, cậu cứ thử đi.”
Gia Dự vừa định mở miệng, bất chợt, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh mở tung, tiếng va chạm chát chúa làm cả bức tường rung lên, âm thanh chấn động khiến màng nhĩ người ta nhảy lên. Hai người trong phòng cùng ngẩng đầu nhìn ra.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ mặc âu phục chỉnh tề bước vào. Gương mặt anh ta nghiêm nghị, khí thế sát phạt, sau lưng còn có vài vệ sĩ áo đen theo sát.
Người đến là Thẩm Hựu Lâm, anh trai của Gia Dự trong Thẩm gia, cũng là người thừa kế chính thức của gia tộc danh giá này, hiện là gia chủ của Thẩm gia.
Anh ta đi thẳng đến bên giường, không nói một lời, nắm lấy cổ áo Gia Dự và vung tay tát mạnh một cái.
“Chát—”
Tiếng tát vang dội, đầu Gia Dự bị đánh lệch sang một bên. Gương mặt trắng trẻo lập tức in hằn năm dấu tay đỏ rực.
Âm thanh đó thành công thu hút sự chú ý của các bệnh nhân ở giường bên cạnh. Họ thò đầu nhìn qua, tò mò theo dõi.
Gia Dự cụp mắt, vài lọn tóc rủ xuống che đi đôi mắt đen láy. Vài giây sau, cậu quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng đối diện với gương mặt méo mó vì phẫn nộ của Thẩm Hựu Lâm.
Hai người nhìn nhau. Một bên tràn ngập giận dữ, bên còn lại là vẻ bình thản vô cảm.
Từ góc độ này, Gia Dự nhìn rõ tia lửa giận dữ ẩn sâu trong đáy mắt Thẩm Hựu Lâm.
Không ngờ người anh trai lạnh lùng như băng, luôn giữ vẻ mặt như tượng đá này, lại có lúc mất kiểm soát như thế. Nghĩ đến đây, cậu khẽ nhếch môi cười nhạt, không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.
Nếu là trước đây, Gia Dự chắc chắn đã nổi khùng lên, bật dậy đấu khẩu. Nhưng bây giờ, sau khi đã trải qua cái chết, cậu buông bỏ tất cả.
Thẩm Hựu Lâm rõ ràng đã tức đến cực hạn, mất cả phong độ thường ngày. Anh ta không thèm quan tâm tới hình tượng lịch lãm của mình nữa, gào lên ngay giữa đám đông:
“Thẩm Gia Dự! Cậu phát điên cái gì? Nhảy sông? Cậu thật sự muốn chết đến vậy sao? Cậu có xứng đáng với Thẩm gia không?”
Gia Dự liếc anh ta một cái, bật cười khinh bỉ. Đây là câu chuyện cười thứ hai cậu nghe được trong ngày hôm nay. Chỉ tiếc, chẳng buồn cười chút nào.
“Tôi sống hay chết là chuyện của tôi. Bây giờ anh chẳng là gì của tôi, không có tư cách quản tôi. Ngay cả việc thu xác tôi, cũng không đến lượt Thẩm gia.”