Nghe Nói Tôi Là Một Tra A

Chương 32

Từ Duệ nhìn ra suy nghĩ của tôi, cũng đoán ra tôi có hứng thú với cô gái Omega có ba phần giống Tô Ân này, bèn chủ động nhiệt tình giới thiệu: "Minh tỷ, đây là em Omega mới đến, tên là Lăng Lăng, hôm nay để em ấy tiếp chị nhé?"

Cô gái Omega tên Lăng Lăng nhìn tôi, chắc cũng bất ngờ với cách ăn mặc của tôi, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài, mà chủ động ngồi xuống bên cạnh tôi, rót cho tôi một ly rượu.

"Chị ơi, uống rượu đi ạ." Lăng Lăng nói với tôi: "Tối nay, em sẽ tiếp chị..."

Tôi nhìn cô gái Omega trước mặt, cô ta mặc chiếc váy dài quây ngực màu đen, thiết kế eo cao ngực thấp tôn lên vóc dáng rất đẹp, bờ vai và cổ thon dài trắng nõn, mái tóc đen được búi lên, hai bên thái dương thả xuống hai lọn tóc xoăn, trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.

Cô gái tên Lăng Lăng này chắc tuổi còn nhỏ, nhìn có vẻ lớn hơn Tô Ân một chút, nhưng cũng chỉ tầm đôi mươi.

Nhìn ly rượu đối phương đưa tới, tôi nhận lấy rồi đặt lên bàn trà, không uống.

Lăng Lăng có chút lo lắng nhìn tôi, không biết mình có làm gì sai không.

"Tôi không biết uống rượu." Tôi bình tĩnh nói với người bên cạnh, sau đó lấy từ trong túi ra một nắm hạt dẻ rang đường còn nóng hổi, đặt vào lòng bàn tay Lăng Lăng, nói: "Em cũng vất vả rồi, ăn chút gì đi."

Không đợi Lăng Lăng kịp phản ứng, tôi liền đứng dậy, kiếm đại một cái cớ rồi ra khỏi phòng.

Đứng ở cửa, tôi lấy điện thoại ra xem giờ, từ lúc ra ngoài mua đồ ăn đến giờ đã hơn nửa tiếng rồi, không biết dì Trần và Tô Ân có lo lắng không.

Gọi điện về nhà, tôi nói mình có chút việc, lát nữa mới về.

Cúp máy, tôi liền rời khỏi quán bar.

Từ Duệ chắc cũng không ngờ tôi mới vào chưa được năm phút đã đi rồi, nên dọc đường cũng không ai cản tôi, tôi vẫy một chiếc taxi ở ven đường trước cửa quán bar, trước 6 giờ tối đã về đến nhà.

Hạt dẻ rang đường đã nguội lạnh, may mà đồ ăn vặt và nộm vốn dĩ là đồ ăn nguội, cũng không có vấn đề gì lớn.

Dì Trần nhận lấy túi đồ ăn, tò mò hỏi: "Trên đường gặp chuyện gì à? Dì cứ tưởng con không định về ăn cơm nữa chứ."

Tôi cởϊ áσ khoác ra treo lên, nói với dì Trần: "Gặp mấy người quen, nên hơi muộn."

"Người quen?"

Người khác không biết tình hình của tôi, nhưng dì Trần còn không biết sao? Tôi căn bản không có ký ức trước kia, làm sao tôi phân biệt được ai là “người quen”?

Tôi cũng không giải thích rõ được trong một hai câu, liền cười nói: "Là người của Từ Duệ dẫn đến, chắc là người quen của tôi, tôi nói chuyện với họ mấy câu rồi về, nên hơi muộn một chút."

Dì Trần "ồ" một tiếng, rồi nói: "Vậy dì đi chuẩn bị cơm tối, con rửa tay đi, lát nữa là ăn được rồi."

Tôi gật đầu, thay dép vào nhà, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Tô Ân.

Tô Ân ngồi dậy từ ghế sofa, bước nhanh chạy tới, nhưng càng đến gần tôi, bước chân của Tô Ân càng chậm lại, cho đến khi cô ấy dừng lại cách tôi ba bốn mét, mới đứng bất động.

Tôi hơi hoang mang trước hành động này của cô ấy, cười gượng hai tiếng rồi bước về phía cô ấy hai bước, nói: "Sao vậy, không phải ra đón tôi à?"

Sắc mặt Tô Ân rất kém, tôi tiến lên hai bước thì cô ấy lùi lại hai bước.

"Chị... đi đâu vậy?" Tô Ân ngây người nhìn tôi, ngửi thấy mùi pheromone hỗn tạp trên người tôi, sắc mặt trắng bệch nói: "Lại đi quán bar à?"

Từ "lại" khiến tôi có chút không thoải mái.

Tôi khó hiểu nhìn Tô Ân: "Sao em biết?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ân trắng bệch, cô ấy nói: "Trên người chị có mùi pheromone của người khác, rất nồng."

Mùi hương này Tô Ân đã từng rất quen thuộc.