Nghe Nói Tôi Là Một Tra A

Chương 5

Tô Ân run rẩy nhìn cô, mấp máy môi, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Chị... thật sự sẽ không đánh em nữa sao?"

Minh Mộ Dao hơi sững sờ.

Cô nhìn Tô Ân, gật đầu nói: "Thật, tôi cũng biết đánh người là không đúng, sau này tôi sẽ kiểm soát bản thân."

Tô Ân nắm chặt góc áo, nói: "Em biết rồi."

Tuy không chắc Minh Mộ Dao muốn giở trò gì, nhưng Tô Ân không thể rời xa cô, vậy nên... chỉ có thể chiều theo cô.

Chỉ là không biết Minh Mộ Dao khi nào sẽ chơi chán, trong khoảng thời gian này, cô nhất định không được phạm sai lầm.

Nhất định không được phạm sai lầm.

Thấy Tô Ân càng ngày càng căng thẳng, Minh Mộ Dao liền đổi chủ đề, hỏi: "Vết thương trên người em sao rồi, nghe bác sĩ nói em nằm ở phòng bệnh đối diện tôi."

"Đã khỏi rồi." Tô Ân nói: "Chỉ là em hơi chóng mặt buồn nôn, bây giờ đã đỡ rồi."

Minh Mộ Dao nhìn miếng băng gạc trắng trên trán Tô Ân, suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Được rồi, bác sĩ nói ngày mai tôi có thể xuất viện, nếu em không có vấn đề gì, chúng ta cùng về nhà nhé."

Tô Ân im lặng hồi lâu, rồi gật đầu: "Vâng, chúng ta... về nhà."

Việc kiểm tra ở bệnh viện cũng rất nhanh chóng, ngày hôm sau Minh Mộ Dao nhận được tin có thể xuất viện, Tô Ân bên này cũng không có vấn đề gì lớn, có thể cùng Minh Mộ Dao về nhà.

Người phụ nữ trung niên ngoài 40 tuổi mà Minh Mộ Dao nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy là người giúp việc nhà cô, tên là dì Trần. Từ khi Minh Mộ Dao và Tô Ân đăng ký kết hôn, dì đã làm việc ở nhà cô, tính ra cũng được một năm rồi, sau khi xảy ra tai nạn xe hơi cũng là dì ấy chăm sóc hai người.

Minh Mộ Dao cũng không quen biết người nhà họ Minh, nhưng nghe nói quan hệ không tốt lắm, Minh Mộ Dao nằm viện cũng không thấy họ đến, vậy nên ba người gọi một chiếc xe rồi trực tiếp về nhà.

Biệt thự của Minh Mộ Dao rất lớn, còn có một khoảng sân rộng. Khi xuống xe, nhìn thấy căn biệt thự và sân rộng lớn như vậy, cô không khỏi cảm thán có tiền thật tốt, ngay cả nhà cũng lớn như thế.

Trong truyện, Minh Mộ Dao khởi nghiệp bằng nghề làm nhạc cụ, cũng coi như là người có văn hóa, chỉ là sau này có tiền rồi bắt đầu ăn chơi, cũng không quản lý công ty, suốt ngày chỉ lo hưởng thụ.

Vì vừa xuất viện, Minh Mộ Dao chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, nên từ chối tiệc đón tiếp của những người bạn bè thân thích.

"Vẫn là về nhà mình thoải mái nhất." Dì Trần dìu Minh Mộ Dao vào nhà, giúp cô thay dép rồi mới nói: "Trong bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, ngửi đến phát ngấy, may mà cô không sao, nhưng bác sĩ cũng dặn, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều, tháng này đừng đi làm, ở nhà tĩnh dưỡng."

Minh Mộ Dao gật đầu, nhìn quanh cách bài trí của biệt thự.

Tầng một là phòng khách và phòng ăn, còn có phòng ngủ cho khách và phòng của người giúp việc, tầng hai mới là phòng ngủ và phòng làm việc của Minh Mộ Dao.

Phòng khách có ánh sáng rất tốt, một cửa sổ sát đất hướng Nam rất đẹp, cả phòng khách đều tràn ngập ánh nắng, có thể thấy được sự tỉ mỉ trong thiết kế, bố cục của cả căn biệt thự cũng rất hợp lý, tuy rộng nhưng không tạo cảm giác trống trải.

Minh Mộ Dao nhìn qua loa một lượt, mới phát hiện Tô Ân đang đứng ở cửa không dám vào.

"Sao vậy?" Minh Mộ Dao tò mò nhìn cô ấy, vẫy tay: "Vào đi, đây cũng là nhà của em mà?"

Tô Ân cảnh giác nhìn Minh Mộ Dao, cẩn thận lấy dép của mình ở góc tủ giày, thay xong mới nói với Minh Mộ Dao: "Em đi phụ dì Trần nấu cơm..."

Nói xong, cô gái nhỏ liền chạy mất, Minh Mộ Dao nhún vai cũng không để ý.