Một tháng sau, Lâm Dịch không chỉ tồn tại mà còn làm chủ tình hình. Hắn học được cách thích nghi, cải thiện kỹ năng, và dần dần giành được sự tôn trọng từ đồng nghiệp.
Cậu đứng ngoài, quan sát hành trình đó với một cảm giác khó diễn tả. Cậu đã từng nghĩ mình chỉ đơn thuần đóng vai phản diện, nhưng giờ đây, có vẻ như cậu đang thúc đẩy một người khác vươn lên – một cách trái ngược hoàn toàn với ý định ban đầu.
“Hệ thống,” cậu nói, ánh mắt hướng về bóng dáng Lâm Dịch. “Nếu hắn ngày càng mạnh hơn, liệu tôi có còn kiểm soát được không?”
[Không có gì đảm bảo. Nhưng ký chủ cần nhớ, nếu nhân vật chính vượt ra khỏi kịch bản, hệ thống sẽ không tha thứ.]
Cậu im lặng, lòng nặng trĩu. Câu hỏi duy nhất còn lại là liệu cậu có thể giữ vững vị trí của mình trong câu chuyện này hay không.
Và nếu không, liệu cậu sẽ sẵn sàng đánh đổi điều gì để sửa chữa những sai lầm của mình.
Hai tháng sau, Lâm Dịch trở thành nhân viên xuất sắc nhất trong nhóm, vượt qua mọi khó khăn mà cậu cố tình đặt ra. Những thử thách, thay vì làm hắn gục ngã, lại rèn luyện ý chí và kỹ năng của hắn đến mức đáng kinh ngạc.
Cậu không thể không thừa nhận, Lâm Dịch thực sự là nhân vật chính của câu chuyện. Dù bị dồn đến đường cùng, hắn vẫn tìm được cách vươn lên như một ngọn cỏ dại bám rễ trên vách đá.
Tuy nhiên, hệ thống không hề cho cậu thời gian để cảm thán.
[Nhắc nhở: Mối quan hệ giữa ký chủ và nhân vật chính đang tiến triển ngoài dự kiến. Đề nghị ký chủ tăng cường mâu thuẫn để duy trì cốt truyện.]
“Hệ thống,” cậu thở dài, lẩm bẩm trong đầu. “Cậu ta đã phát triển nhanh hơn tôi tưởng. Nếu tôi làm căng thẳng thêm, chẳng phải tôi sẽ tự đẩy mình vào đường chết sao?”
[Không có lựa chọn khác. Nếu mâu thuẫn không được duy trì, nhân vật chính sẽ thoát ly cốt truyện, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.]
Tối hôm đó, cậu mời Lâm Dịch đến một nhà hàng cao cấp, lần đầu tiên chủ động tỏ ra “thiện chí”.
Lâm Dịch xuất hiện, ánh mắt cảnh giác không hề giảm bớt. “Anh gọi tôi đến đây làm gì? Lại có âm mưu gì nữa sao?”
Cậu cười nhạt, rót ly rượu vang cho cả hai. “Đừng nghi ngờ nhiều như vậy. Tôi chỉ muốn chúc mừng cậu. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ cậu có thể đi xa đến mức này.”
“Không cần anh khen ngợi,” Lâm Dịch đáp, giọng đầy mỉa mai. “Anh không phải người giúp tôi, chỉ là kẻ ngáng đường thôi.”
Câu nói đó khiến cậu sững người, nhưng cậu nhanh chóng che giấu cảm xúc bằng một nụ cười. “Có lẽ đúng. Nhưng cậu nên nhớ, nếu không có tôi, cậu sẽ không có cơ hội đứng đây ngày hôm nay.”
“Cơ hội?” Lâm Dịch nghiến răng, ánh mắt sắc bén như dao. “Anh nghĩ tôi phải cảm ơn anh vì đã đẩy tôi xuống vực sao?”