...Không chỉ thay đổi số phận của hắn, mà còn dần dần làm lung lay mục tiêu ban đầu của cậu.
Cậu trở về nhà, cảm giác mâu thuẫn tràn ngập trong lòng. Hệ thống không phản đối, nhưng cậu biết rõ, từng hành động của mình đều nằm trong tầm giám sát của nó.
Lâm Dịch đã chấp nhận lời đề nghị, nhưng con đường phía trước vẫn đầy khó khăn. Cậu bắt đầu suy nghĩ về cách tiếp cận. Nếu phải hoàn thành nhiệm vụ, tại sao không vừa giúp Lâm Dịch phát triển, vừa đóng vai phản diện để giữ nguyên cốt truyện?
---
Ngày hôm sau, cậu đến một công ty khác – nơi mà cậu có mối quan hệ từ trước. Cậu đưa ra một yêu cầu đặc biệt với người quản lý: thuê Lâm Dịch vào làm việc, nhưng phải cho hắn đối mặt với những thử thách khắc nghiệt.
“Thẩm thiếu, cậu muốn giúp hay muốn hủy diệt cậu ta vậy?” Người quản lý hỏi, không giấu nổi vẻ khó hiểu.
Cậu chỉ nhếch môi cười. “Cứ làm như tôi nói. Nếu hắn vượt qua được, cả hai chúng ta đều có lợi.”
Người quản lý gật đầu, không hỏi thêm gì.
------
Tại căn phòng trọ của Lâm Dịch, cậu đến gặp hắn, mang theo tin tức mới.
“Cậu đã có việc làm,” cậu nói, giọng điệu bình thản.
Lâm Dịch tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi ánh mắt trở nên nghi ngờ. “Anh lại đang giở trò gì đây?”
Cậu thở dài, không thể trách sự cảnh giác của hắn. “Tôi không có lý do để hại cậu lúc này. Nhưng cậu nên chuẩn bị tinh thần – công việc này không dễ dàng đâu.”
“Khó khăn?” Lâm Dịch nhướn mày. “Khó khăn thế nào?”
Cậu nheo mắt, ánh nhìn đầy ẩn ý. “Cậu sẽ biết khi bắt đầu. Nhưng nhớ rằng, chỉ có vượt qua nó, cậu mới tiến được xa hơn.”
Lâm Dịch siết chặt nắm tay, vẻ mặt dần lộ rõ quyết tâm. “Được. Tôi sẽ thử. Dù là cái bẫy, tôi cũng không sợ.”
Cậu khẽ mỉm cười. “Tốt. Hãy chứng minh cho tôi thấy cậu không phải kẻ dễ bị đánh bại.”
Tại nơi làm việc mới, Lâm Dịch nhanh chóng nhận ra lời cảnh báo của cậu không phải là đùa. Công việc là một chuỗi thử thách liên tục: làm việc nặng nhọc, thời gian kéo dài, đồng nghiệp ganh ghét, và những sai lầm nhỏ bị phóng đại.
Mỗi lần gặp khó khăn, hắn đều nhớ tới lời nói của cậu – lời nói khiến hắn vừa tức giận vừa không thể phớt lờ.
Trong khi đó, cậu đứng từ xa quan sát, vừa là một người dàn xếp mọi thứ, vừa là một kẻ theo dõi.
“Hệ thống,” cậu hỏi trong đầu. “Tôi đang làm đúng cốt truyện chứ?”
[Đúng. Nhân vật chính đang đối mặt với nghịch cảnh và phát triển theo hướng mà kịch bản yêu cầu.]
“Vậy tốt.” Cậu đáp, giọng nói nhẹ nhõm nhưng ánh mắt lại không che giấu được sự phức tạp.