Cậu mơ màng để mặc cho Thượng Tân Nguyệt chăm sóc, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ngón tay của Thượng Tân Nguyệt nhẹ nhàng lướt qua vết hằn đỏ trên má Giang Từ. Dù vẫn giữ nụ cười thanh nhã và dịu dàng, ánh mắt hắn lại lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn liếc nhìn vệ sĩ của mình, giọng nói bình thản:
“Ai cho phép các người ra tay?”
Vệ sĩ: ?? Trước giờ không phải quy trình luôn như vậy sao? Thiếu gia, ngài đang diễn trò gì thế?
“Xin lỗi, là lỗi của vệ sĩ tôi khiến em bị thương. Làm ơn hãy cho tôi cơ hội để chuộc lỗi.”
Thượng Tân Nguyệt nắm lấy tay Giang Từ, bàn tay hắn vừa mềm mỏng vừa đầy sức kiềm chế. Đôi lông mày sắc sảo của hắn dường như hóa thành dòng suối mùa xuân, nụ cười dịu dàng nhưng sáng chói như con công đang xòe đuôi, chăm chú nhìn vào Giang Từ.
Giang Từ hoảng hốt nhìn hắn, trong lòng không khỏi thắc mắc: Thượng Tân Nguyệt lại muốn giở trò gì đây?
Chương 3
Giang Từ sợ hãi lùi lại một bước, cẩn trọng đến mức cực đoan:
“Không, không cần đâu…”
Dù Thượng Tân Nguyệt có ý định chơi trò gì, cậu cũng không muốn tham gia.
Nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của Giang Từ, lộ rõ vẻ cảnh giác, trái tim Thượng Tân Nguyệt như lỡ nhịp.
Hắn vô thức hạ nhẹ nhịp thở, sợ làm cậu hoảng sợ mà bỏ chạy.
“Ba ngày nữa, tại buổi đấu giá, tôi sẽ mua lại căn nhà Giang gia để làm quà chuộc lỗi đầu tiên.”
Động tác lùi lại của Giang Từ chững lại. Cậu nhìn Thượng Tân Nguyệt với ánh mắt không thể tin nổi.
Sau khi cậu phá sản, căn nhà của gia đình đã bị ngân hàng thu hồi để trả nợ. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày được nhìn thấy nó lần nữa.
Ở lần nhiệm vụ thất bại trước đây, đừng nói đến việc thay đổi số phận, ngay cả căn nhà cũng không thể lấy lại.
Giờ đây, Thượng Tân Nguyệt nói sẽ mua lại căn nhà ấy và tặng nó cho cậu như một món quà chuộc lỗi?
“Anh… nói thật sao?”
Đôi mắt Giang Từ ánh lên hy vọng, cậu vô thức bước thêm một bước về phía trước.
Cho dù đây là một trò đùa mới của Thượng Tân Nguyệt, chỉ cần có được căn nhà, cậu cũng như nhìn thấy ánh sáng le lói của việc hoàn thành nhiệm vụ.
Khi gương mặt tựa như tiên giáng trần của Giang Từ ánh lên sự bất an và hy vọng, không ai có thể cưỡng lại được sức hút ấy.
Thấy Thượng Tân Nguyệt vô thức gật đầu, Giang Từ như được trấn an, nở nụ cười làm đảo điên lòng người. Cậu không kìm được sự vui sướиɠ, khẽ mím đôi môi đỏ mọng, khiến nó ánh lên lấp lánh.Lén lút quan sát thân hình tiềm tàng sức mạnh bùng nổ ẩn dưới bộ vest trắng nhã nhặn của Thượng Tân Nguyệt, Giang Từ vẫn không khỏi sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt, ngửa đầu chấp nhận số phận.
“Được thôi, muốn đánh thế nào thì đánh. Tôi sẽ không phản kháng.”
Thượng Tân Nguyệt rõ ràng chỉ muốn mượn cớ “giúp đỡ trong lúc nguy khó” để chiếm được thiện cảm của cậu, sau đó đợi đến khi cậu tin tưởng hoàn toàn thì nhẫn tâm đẩy cậu xuống vực thẳm.
Những chiêu trò ấy, cậu thừa sức nhìn thấu.
Thay vì rơi vào bẫy, chi bằng để hắn đánh cậu một trận đổi lấy căn nhà cũ, như vậy rất đáng giá.
Giang Từ chuẩn bị tinh thần như thể bất chấp tất cả, nhưng thực tế cơ thể vẫn khẽ run rẩy. Bởi trong đầu cậu không thể không nhớ đến cơn đau kinh hoàng từ cú đá hôm qua.