Trong một quán cà phê gần đó, Mục Văn Ân – người may mắn chụp được một tấm ảnh, lẩm bẩm nói. Cô khẽ vuốt ve bức ảnh, như sợ làm đau người trong ảnh.
Trong bức ảnh, chàng trai trẻ có vẻ đẹp khiến người ta cạn lời. Khoảnh khắc cậu xuất hiện trên con phố, dường như cả thế giới đều ngừng lại. Những người nhìn thấy cậu đều quên mất bản thân, vô thức ngừng thở, sợ rằng tiếng thở quá lớn sẽ làm cậu biến mất.
Gương mặt cậu sáng tựa trăng rằm, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, biểu cảm hoang mang như một tinh linh thuần khiết vô tình lạc bước vào nhân gian. Dù đứng ở đâu, cậu cũng là một bức tranh hoàn mỹ.
Ngay cả khi cậu đang đứng cạnh một thùng rác.
"…Các thiên thần được ghi lại trong Kinh Thánh cũng không hoàn mỹ bằng anh ấy."
Mục Văn Ân say mê nói.
Hôm nay cô vốn định đi xem buổi biểu diễn của thần tượng mình yêu thích, nhưng sau khi nhìn thấy chàng trai này, cô chợt nhận ra gu thẩm mỹ của mình thấp kém đến mức nào.
Một nhóm thần tượng dựa vào lớp trang điểm dày cộp và ánh đèn sân khấu để thu hút ánh mắt, làm sao có thể so sánh với một vị thần? Ánh sáng của họ sẽ bị nghiền nát thành tro bụi.
Cô quyết định đổi người để theo đuổi.
Lén lút theo dõi thì không lịch sự lắm, Mục Văn Ân quyết định chọn cách tiếp cận gián tiếp.
Cô tìm đến anh trai Mục Văn Trác, người đang tung hoành trong vùng xám của xã hội, để nhờ giúp tìm kiếm.
[Anh hai, giúp em tìm người này! Hình ảnh.jpg]
Nhận được bức ảnh đầy vệt mờ mịt, Mục Văn Trác: …
Mục Văn Ân không nỡ để anh trai chiêm ngưỡng mỹ nhân mà không tốn công sức, đành phải dùng cách này.
Mục Văn Trác lười quan tâm đến những cơn điên bất chợt của cô em gái, giả vờ như không thấy tin nhắn. Dù sao hắn cũng đang bận tìm người khiến hắn vừa gặp đã yêu.
Dưới ánh đêm, Giang Từ không trở về khu nhà cũ cậu thuê, cậu mang theo một đống thức ăn, đi đến cây cầu quen thuộc.
Phía gần sông ngoài hàng cây còn có những bụi cỏ mọc um tùm, cây cầu ẩn mình trong đó. Mùa hè nơi đây đầy muỗi, cậu không thể ngủ được cả đêm; còn mùa đông, cậu chưa kịp trải nghiệm thì đã chết.
Những kẻ ghét cậu hoặc muốn lấy lòng Hứa Sâm hay các thiếu gia khác luôn tìm đủ cách gây sự với cậu. Nơi này là chốn trú ẩn hoàn hảo nhất của cậu.
Giang Từ với tâm trạng phức tạp, bắt tay dọn dẹp gầm cầu, lót một chiếc đệm xuống.
Đây là nơi cậu từng chết, cũng là nơi trú thân hiện tại.
"Tiếp theo… có lẽ phải trốn chạy rồi."
Giang Từ nằm trên chiếc đệm, lẩm bẩm, nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên.
Với tính cách nhỏ nhen của Mục Văn Trác, hắn ta chắc chắn không để cảnh sát bắt cậu mà sẽ tự mình ra tay, và có lẽ sẽ hành hạ cậu đến chết.
Nghĩ đến Mục Văn Trác với đai đen cửu đẳng, Giang Từ cảm thấy bụng mình bắt đầu đau lại.
Quay lại thế giới nhiệm vụ thất bại này nghĩa là cậu phải thay đổi số phận thêm một lần nữa. Nhưng thời điểm cậu quay về đã là sau khi phá sản, cậu không thể nào tái khởi nghiệp trong tình cảnh bị những kẻ tiểu nhân liên tục gây khó dễ.
Vậy nên khi vừa đến thế giới này, cậu mới có can đảm muốn chết cùng tất cả, nhưng điều đó dựa trên tiền đề phải thành công.
Nhưng cậu chẳng gϊếŧ được Hứa Sâm, cũng không gϊếŧ được những người theo đuổi Hứa Sâm, thế giới này vẫn rất ổn định.
Cậu hối hận rồi.
Giang Từ với tâm trạng bồn chồn, lấy điện thoại ra, âm thầm theo dõi xem nhóm chat có ai nhắc đến chuyện Mục Văn Trác bị tấn công hay không.
Có lẽ vì muốn để cậu ở lại để cười nhạo, cậu vẫn chưa bị đá khỏi nhóm.
Đám con nhà giàu kia suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, tám chuyện còn giỏi hơn các cụ già ở đầu làng.
Giang Từ lướt mãi mới đến phần tin nhắn đầu tiên, nhưng không thấy bất kỳ thông tin nào về vụ Mục Văn Trác bị tấn công.