“Nhân viên khách sạn nhà tôi đều là những người chuyên nghiệp, cô ấy sẽ khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp như ở nhà, cậu cũng nên biết điều chút đi.”
Hứa Sâm: …
Mục Văn Trác ba lời hai ý trấn an cậu ta, hoàn toàn phớt lờ biểu cảm do dự bất an của cậu ta, rồi đi thẳng tới quầy lễ tân.
“Lấy bản ghi hình hôm nay ra cho tôi, nhanh lên.”
Ngón tay Mục Văn Trác gõ lên mặt bàn, trong giọng nói pha chút sốt ruột.
Khách sạn là một trong những tài sản của nhà họ Mục, nhân viên lễ tân đương nhiên nhận ra vị thái tử gia này, đặc biệt là khi hắn vừa gặp nguy hiểm. Để tránh làm chậm trễ việc hắn tìm người tính sổ, họ lập tức gọi người đi lấy bản ghi hình.
“À đúng rồi, tiện thể chuẩn bị cho cậu ta một phòng tổng thống.”
Mục Văn Trác chợt nhớ ra lời đã hứa với Hứa Sâm, tiện miệng nói.
Vậy là tiện thể sao?
Hứa Sâm nhìn thấy thái độ đột ngột thay đổi của Mục Văn Trác, trong lòng đảo mắt, tức giận nhưng không dám nói ra.
Trời dần tối, Giang Từ thở hồng hộc sau một hồi chạy trốn. Khi quay đầu nhìn lại không thấy ai đuổi theo, cậu mới thả lỏng người, cả thân thể mềm nhũn ngồi bệt xuống bên cạnh một thùng rác ven đường.
Khi adrenaline trong người dần tiêu tan, những cảm xúc cực đoan dâng trào. Giang Từ tức giận đấm mạnh vào thùng rác.
Sao cậu lại không nghĩ đến việc bôi thuốc độc lên dao chứ!
Nếu lưỡi dao có vết gỉ, hoặc tìm một con chó hoang liếʍ qua, thì Mục Văn Trác bị cậu chém trúng chẳng phải rất có khả năng mắc uốn ván hoặc bệnh dại mà chết sao?
Nhiệm vụ của cậu thất bại cũng có một phần trách nhiệm của Mục Văn Trác!
Giang Từ chưa kịp chìm đắm trong cảm xúc bao lâu thì đã bị những ánh nhìn nóng bỏng từ đường phố bên cạnh kéo trở lại thực tại.
Cậu mơ hồ ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng. Người qua đường gần đó không hẹn mà cùng chậm bước lại, chăm chú nhìn cậu, thậm chí còn có ý định tụ lại xung quanh.
Giang Từ lùi lại một bước, bỗng nhớ ra rằng vì để giữ hình tượng nhân vật, cậu đã từng lén mặc đồ nữ và đoạn video đó đã lan truyền rộng rãi trên mạng. Mạng xã hội của cậu coi như hỏng bét, những người tìm đến cậu chỉ là để chế nhạo hoặc cười cợt. Những người qua đường này cũng là những người từng xem video của cậu.
Hơi thở của Giang Từ trở nên gấp gáp. Cậu lập tức nhớ lại nỗi nhục nhã khi bị người qua đường nhìn thấy trong tình trạng trần trụi, cảm giác quá xấu hổ. Cậu vội lấy chiếc khẩu trang dự phòng trong túi ra, che mặt rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
“Ơ, cậu ấy chạy rồi…”
Cô gái tóc buộc hai bên gần đó vô thức bước lên vài bước, trên tay còn cầm điện thoại chưa kịp chụp ảnh, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Tôi còn chưa lấy hết can đảm để chụp ảnh cùng cậu ấy.”
Một câu nói của cô gái tóc buộc hai bên phá tan sự im lặng, khiến những người qua đường đồng loạt thở dài tiếc rẻ.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đẹp như vậy, cậu ấy có phải là ngôi sao nổi tiếng không nhỉ?”
“Chỉ cần nhìn cậu ấy một cái, tôi đã hiểu thế nào là khuynh đảo thế gian.”
“Người hoàn hảo như vậy thật sự tồn tại sao? Không phải tôi đang ảo giác đấy chứ?”
“…”
“Không phải ảo giác đâu.”