Drama chốn công sở thì chỗ nào mà không có, mỗi ngày đi làm là một lần ra trận nếu như chỗ làm thật sự bất ổn. Lúc mới tốt nghiệp ra đời đi bán mình cho tư bản An Hạ cũng vậy, cảm giác như công việc một ngày làm mãi không xong, nó như không bao giờ hết vậy thật sự rất tổn hại tinh thần. Cái cảm giác bất lực hoài nghi bản thân là điều không thế tránh khỏi, chính vì vậy mà khi có cơ hội làm việc với những đàn em nhỏ tuổi hơn nhất là những bạn mới vào nghê An Hạ luôn cố gắng hết sức giúp đỡ trong khả năng.
Trong bộ 3 cp An Hạ đang quản lý bây giớ cũng có bé Tĩnh An tuổi còn rất nhỏ đã vào nghề rồi, vì vậy mà An Hạ rất quan tâm đến bé dù sao chưa có nhiều trải nghiệm thì rất dễ bị tổn thương bởi những lời nói khiếm nhã. Mà trong cái giời này việc đôi lúc phải chịu những lời lẽ không hay là điều không thể tránh khỏi, dù mình có sống như nào thì vẫn sẽ có một vài lời qua tiếng lại.
Vậy nên thay vì để tâm đến nó hãy cố gắng tập trung vào bản thân và những điều mình thích, An Hạ luôn mong rằng những người xung quanh mình sẽ không phải chịu những áp lực tâm lý quá sức chịu đựng của họ.
“Được rồi cut, tốt lắm cảnh này quay như vậy là ok rồi. Mọi người chuẩn bị nghỉ trưa đi thôi.’’
Đạo diễn vừa hô cut một cái là Nhã Phong lại đỡ Phú Thắng liền.
“Nổi không Thắng, người nóng quá vậy.’’ Nhã Phong sốt sắng đỡ lấy Phú Thắng đang lảo đảo sắp ngã sau cảnh quay, không ngừng lo lắng hỏi thăm. Vừa chạm vào người đã thấy cơ thể em nóng hừng hực, nét mặt Nhã Phong liền căng lại ngay lập tức.
“Em không sao, vẫn trụ được ạ.’’ Phú Thắng vẫn gắng gượng dựa vào anh mà đi vào chỗ nghỉ.
“Em sốt cao lắm rồi, nghỉ ngơi chút đã để anh xin đạo diễn đưa em vào viện trước.’’
“Đừng anh, em không muốn phiền mọi người thế đâu, em trụ được mà.’’ Phú Thắng vừa nói sẽ xin đạo diễn về trước thì liền ngăn anh lại.
Dù có vẻ ngoài khá cute nhưng tính cách của Phú Thắng lại khá cứng đầu, bé luôn muốn hoàn thành mọi việc một cách tốt nhất và không muốn làm phiền ai.
Cũng chính tính cách này mà Nhã Phong đã rất ấn tượng với Phú Thắng, và có lẽ chính vì vậy mà nhân duyên giữa hai người họ là do cả hai cùng tạo nên.
“Nhưng mà…thôi được rồi nếu vậy thì anh sẽ xin đạo diễn đẩy cảnh lên được chứ.’’
Mặc dù em cứng đầu, nhưng bên cạnh em luôn có một người anh chiều theo tính khí của em, có lẽ vì vậy mà mối quan hệ của họ vẫn luôn duy trì tốt từ lúc đầu cho đến hiện tại. Mặc dù khoảng thời gian không lâu nhưng đủ hiểu để có thể đồng hành cùng nhau, trở thành một partner có chung một hướng đi trong sự nghiệp.
Khi cảnh quay kết thúc cũng là lúc mà trời nhá nhem tối rồi, Nhã Phong nhanh chóng lái xe đưa Phú Thắng vào viện luôn.
“Cơn sốt kéo dài mà nhiệt độ lại cao may mà chưa co giật đấy, sau này làm gì thì cũng chú ý đến người yêu một chút nha.’’
“Dạ, à vâng em sẽ chú ý ạ. Nhưng mà em ấy không….’’
Nhã Phong chưa nói hết câu thì chị y tá đã đi phòng bệnh khác mất rồi, có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ lo lắng thất thần của Nhã Phong nên chị y tá mới đoán hai người là người yêu.
Cũng tại lần đầu Nhã Phong thấy người sốt cao mà mê man như thế nên mới lo sợ đến vậy, cũng may đến viện kịp lúc không thì quá nguy hiểm, anh tự thầm nhủ sau này không được chiều em theo kiểu hại sức khỏe này nữa.
“Sao rồi ổn chưa thế, ông gọi cái là tôi ba chân bốn cẳng chạy đến đây luôn.’’
An Hạ vội vã chạy vào, cô đang ở văn phòng nghe tin hai người quay phim xong liền dẫn nhau vào bệnh viên luôn mà hết hồn.
“May mà không có gì nghiêm trọng, y tá bảo đã dần hạ sốt rồi nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn hơn.’’ Nhã Phong vừa dùng khăn ấm lau qua lớp mồ hôi mỏng trên trán cho Phú Thắng vừa nói.
“Vậy là tốt rồi, làm tôi hết hồn luôn tưởng hai người gặp chấn thương ở trường quay không đó.’’ Giờ An Hạ mới thả lỏng được, ai mà không sợ gặp chấn thương tại phim trường chứ, nhất là An Hạ đang là quản lý của hai người nữa.
“Được rồi cậu cũng đi ăn gì đó đi muộn lắm rồi đấy, ở đây để tôi trông cậu ấy được rồi.’’ An Hạ nói.
“Không sao đâu tôi cũng không đói, nhân tiện giảm cân luôn cũng được.’’ Nhìn nụ cười không mấy tươi tắn trên gương mặt của Nhã Phong là An Hạ biết hôm nay hai người đã làm việc hết sức mình như thế nào.
“Thôi được rồi, vậy cậu tranh thủ chợp mắt tí đi tôi đi mua gì nóng nóng về cho.’’
Giờ cũng đã hơn 1 giờ sáng rồi, hàng quán thì cũng không còn mấy nơi mở nữa, nhìn những người vẫn đang chật vật mưu sinh ngoài đường An Hạ thầm cảm thán: “Cuộc sống thật chẳng dễ dàng ha haizzz.’’
Ai cũng muốn tiến về phía ánh sáng cả, đặc biệt là người trẻ họ luôn liều mình để thực hiện được ước mơ của bản thân, mà trên con đường đó đôi lúc lại quên đi mất phải chăm sóc chính mình.