Trộn bột: Cậu rây bột mì từ từ vào hỗn hợp trứng, thêm đường và sữa, khuấy đều cho đến khi bột mịn, không vón cục.
Nướng bánh: Sau khi trộn xong, cậu đổ bột vào khuôn nhỏ, mỗi khuôn đủ cho một phần ăn. Đặt khuôn vào lò nướng và chỉnh nhiệt độ phù hợp. Trong lúc chờ đợi, cậu chuẩn bị phần kem trang trí.
Làm kem: Thiên An Lạc đánh bông kem tươi, thêm chút đường và màu thực phẩm. Cậu chia kem thành nhiều phần, mỗi phần có một màu khác nhau.
Trang trí: Khi bánh chín và nguội, cậu bắt đầu trang trí. Tay cậu thoăn thoắt, từng đường nét tỉ mỉ hiện lên:
Một chiếc bánh có hình con nhện dễ thương, với sợi kem nhỏ tạo thành mạng nhện tinh tế.
Hai chiếc bánh mang hình thiên sứ, đôi cánh trắng muốt được tạo hình khéo léo, toát lên vẻ thanh thoát.
Một chiếc bánh hình khối băng, với lớp kem xanh nhạt, điểm thêm những đường vân tạo cảm giác lạnh lẽo.
Chiếc cuối cùng là bông hoa, với cánh hoa hồng nhạt xếp tầng, mềm mại nhưng đầy sức sống.
Vị đầu bếp đứng bên cạnh không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhìn bàn tay nhỏ bé nhưng khéo léo của cậu mà thầm cảm thán.
Thiên An Lạc phủi tay, hài lòng với thành quả của mình: "Thấy không? Chỉ cần làm theo như vậy là được. Mai sau ta muốn ăn thì ngươi làm cho ta."
Vị đầu bếp cung kính đáp: "Dạ, thiếu chủ thật khéo tay. Thần sẽ học theo."
Thiên An Lạc nhanh chóng bước đến nhờ một hồn sư hệ băng tạo ra bốn chiếc hộp băng trong suốt, mỗi chiếc vừa đủ để giữ mát một chiếc bánh kem. Sau khi cẩn thận thu những chiếc hộp vào hồn đạo khí trữ vật, cậu hướng thẳng đến giáo hoàng điện với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức.
Đến nơi, cậu theo thói quen cũ, lén lút tìm đến cây cổ thụ gần cửa sổ. Những nhánh cây đung đưa nhẹ trong gió, cậu bắt đầu leo lên với vẻ thành thục, nhưng vừa vươn tay bám lấy nhánh cây cao hơn thì đột nhiên giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng:
"Ngươi lại định làm gì nữa?"
Cậu giật mình, đôi mắt mở to đầy hoảng hốt. Chân dẫm hụt vào khoảng không khiến cơ thể mất thăng bằng, cậu trượt xuống nhanh chóng. Khoảnh khắc đó, cảm giác hoảng loạn ập đến khi mặt đất dường như đang kéo cậu xuống.
Nhưng trước khi cậu chạm đất, một luồng khí lạnh mạnh mẽ giữ lấy cơ thể nhỏ bé, đỡ cậu nhẹ nhàng. Thiên An Lạc ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, hơi nước như sắp trào ra:
"Mẫu thân…"
Bỉ Bỉ Đông đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo không chút dao động, từ từ đặt cậu xuống đất. Giọng nói của bà vẫn lạnh như băng: "Ngươi đến đây làm gì?"
Thiên An Lạc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bà. Giọng nói nhỏ nhẹ, run rẩy:
"Con… con đến để tặng quà cho người… vì lần trước người đã hỏi thăm con."
Nói xong, cậu vội vã lấy từ hồn đạo khí trữ vật ra một chiếc hộp băng. Chiếc hộp trong suốt, bên trong là chiếc bánh kem hình con nhện đáng yêu mà cậu đã cẩn thận trang trí. Thiên An Lạc rụt rè đưa chiếc hộp về phía Bỉ Bỉ Đông, đôi tay nhỏ hơi run.
Bỉ Bỉ Đông liếc nhìn chiếc bánh trong thoáng chốc, không nói gì. Bà cầm lấy chiếc hộp băng rồi xoay người, bước đi. Trước khi khuất bóng, bà lạnh lùng để lại một câu:
"Lần sau muốn gặp ta thì đi hẳn vào trong phòng."
Thiên An Lạc đứng đó, trái tim đập thình thịch, nhìn theo bóng lưng bà. Cậu biết rằng dù lời nói có vẻ lạnh nhạt, nhưng ít nhất bà đã nhận món quà của cậu. Một tia ấm áp len lỏi trong lòng, đủ để cậu thấy hành động hôm nay không hề vô ích.