Từ khi chào đời, Thiên An Lạc đã trở thành tâm điểm của toàn bộ Võ Hồn Điện. Sức khỏe của cậu vốn yếu hơn so với người bình thường, khiến mọi hoạt động của cậu đều phải được hạn chế nghiêm ngặt. Chính vì điều này, Thiên An Lạc nhận được sự nâng niu và bảo vệ đặc biệt từ Thiên Đạo Lưu cùng toàn bộ Võ Hồn Điện, như thể cậu là viên ngọc quý không thể để xảy ra bất kỳ tổn thương nào.
Ngay sau khi cậu ra đời, Thiên Đạo Lưu đã lập tức ra lệnh cho hai vị Phong Hào Đấu La—Xà Mâu và Thứ Huyết—đảm nhận trọng trách bảo vệ Thiên An Lạc cùng chị gái Thiên Nhận Tuyết. Đây là hai cường giả đứng đầu trong Võ Hồn Điện, danh tiếng lẫy lừng, đủ để khiến bất kỳ kẻ thù nào nghe đến cũng phải dè chừng. Với sự hộ tống của hai vị Phong Hào Đấu La, không ai dám mạo hiểm động đến hai đứa trẻ, đặc biệt là Thiên An Lạc, người luôn được bảo vệ trong vòng tay của gia tộc.
Hai năm sau, khi Thiên Nhận Tuyết đang nắm tay Thiên An Lạc, cả hai vừa hoàn thành khóa học và đang bước về phía Trưởng Lão Điện. Từ khi còn nhỏ, hai chị em đã được Thiên Đạo Lưu đưa về đây sinh sống, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt và nuôi dưỡng chu đáo. Bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp phủ xuống khắp con đường lát đá trắng, tạo nên khung cảnh yên bình.
Thiên An Lạc vui vẻ nói, giọng cười khúc khích: "Tỷ tỷ, lần này tỷ được điểm cao, tỷ muốn gia gia thưởng cho tỷ cái gì?"
Thiên Nhận Tuyết nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, vừa cười vừa đáp: "Ta hả? Ta muốn gia gia thưởng cho ta một lần đến Giáo Hoàng Điện để gặp mẫu thân. Còn đệ thì sao?"
Thiên An Lạc không ngần ngại trả lời, đôi mắt tím nhạt ánh lên sự hào hứng: "Đệ muốn gia gia thưởng cho đệ khu vườn ở phía sau Trưởng Lão Điện!"
Ngạc nhiên, Thiên Nhận Tuyết nhướn mày, hỏi với vẻ tò mò: "Đệ lấy khu vườn đó để làm gì?"
Thiên An Lạc mỉm cười, gương mặt rạng rỡ như ánh ban mai: "Đệ muốn trồng hoa, trồng cây cỏ, biến nó thành một nơi thật yên bình để thư giãn."
Nghe vậy, Thiên Nhận Tuyết bật cười, đưa tay nhéo nhẹ mũi Thiên An Lạc, giọng điệu lém lỉnh: "Đệ thật biết cách hưởng thụ đấy!"
Thiên Đạo Lưu ngồi uy nghi trên chiếc ghế tối cao tại đại sảnh Trưởng Lão Điện, ánh sáng từ ngọn đèn lớn phía trên chiếu xuống làm nổi bật vẻ uy nghiêm của ông. Là một Phong Hào Đấu La cấp 99, tinh thần lực mạnh mẽ của ông bao trùm khắp Vũ Hồn Điện. Mọi việc xảy ra trong đại điện, dù nhỏ nhặt đến đâu, cũng không thể qua mắt ông, kể cả cuộc trò chuyện giữa hai đứa cháu yêu quý.
Trong thâm tâm, Thiên Đạo Lưu không giấu nổi niềm vui và tự hào. Đôi môi ông khẽ cong lên, ánh mắt lóe lên tia ấm áp khi nghĩ đến tình cảm gắn bó giữa Thiên Nhận Tuyết và Thiên An Lạc. Từ nhỏ, Thiên Nhận Tuyết đã luôn yêu thương và bảo vệ đệ đệ của mình. Nàng hiểu rõ cơ thể của Thiên An Lạc yếu ớt hơn người bình thường, vì vậy lúc nào cũng chăm sóc cậu chu đáo, không để ai làm tổn thương đệ đệ mình. Chính tình cảm chân thành ấy làm trái tim Thiên Đạo Lưu trở nên mềm mại.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những yêu cầu của hai đứa trẻ, Thiên Đạo Lưu không khỏi băn khoăn. Yêu cầu của Thiên An Lạc thực sự khiến ông bật cười. "Một khu vườn sao? Đừng nói một khu, cho dù cả trăm khu cũng không thành vấn đề!" Trong mắt Thiên Đạo Lưu, chỉ cần hai đứa cháu vui vẻ, ông sẵn sàng dâng tặng mọi thứ. Nhưng yêu cầu của Thiên Nhận Tuyết thì khác. Ánh mắt ông dần trở nên trầm tư, nụ cười cũng nhạt dần.