Thiên Đạo Lưu quay phắt lại, ánh mắt vẫn đầy tức giận, định lên tiếng phản bác thì một âm thanh trong trẻo, mạnh mẽ xé tan bầu không khí căng thẳng.
"Oa... oa...!"
Tiếng khóc của trẻ con vang lên dữ dội, như một lời tuyên bố mạnh mẽ về sự tồn tại của mình.
Thiên Đạo Lưu khựng lại, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc rồi nhanh chóng chuyển thành niềm vui mừng vô hạn. Ông bước vội đến bên giường, giọng nói run run nhưng đầy phấn khích:
"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Cháu trai ta cuối cùng cũng tỉnh!"
Gương mặt ông giãn ra, niềm vui lan tỏa khắp từng đường nét trên khuôn mặt . Sự lo lắng suốt ba ngày qua như tan biến, thay vào đó là niềm hạnh phúc khó tả. Ông cúi xuống bế đứa bé trai lên, cảm nhận cơ thể nhỏ bé nhưng đầy sức sống trong vòng tay mình.
Tất cả người hầu trong phòng đồng loạt quỳ xuống, giọng đồng thanh vang lên:
"Chúc mừng thiếu chủ bình an!"
Kim Ngạc Đấu La đứng bên cạnh cũng cười vui vẻ, nhìn Thiên Đạo Lưu và nói:
"Chúc mừng đại ca! Mà người đã nghĩ tên đặt cho hai đứa nhỏ chưa?"
Thiên Đạo Lưu nhìn hai đứa trẻ trong tay, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương. Bé gái trong chiếc khăn quấn mịn màng, mái tóc vàng óng ánh như ánh nắng ban mai, đôi má hồng hào như một tiểu thiên sứ. Ông khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của bé, giọng nói dịu dàng và ấm áp:
"Chị gái tên là Thiên Nhận Tuyết."
Ánh mắt ông chuyển sang đứa bé trai, mái tóc tím nhạt phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong phòng, cơ thể tuy nhỏ bé nhưng tỏa ra khí chất khác biệt. Ông khẽ nở một nụ cười hiền từ, giọng nói tràn đầy sự kiên định:
"Còn em trai... tên là Thiên An Lạc đi."
Cái tên được thốt ra như mang theo kỳ vọng lớn lao của người ông dành cho đứa trẻ. Thiên Đạo Lưu ôm cả hai vào lòng, niềm vui sướиɠ trào dâng trong tim, ánh mắt chứa đựng sự tự hào và hạnh phúc khó diễn tả.
"Từ nay, các con sẽ là hy vọng của ta, là tương lai của Võ Hồn Điện."
Bộ áo choàng vàng viền đen được thêu hoa văn tinh xảo tượng trưng cho địa vị tối cao trong Võ Hồn Điện, từng bước đi của ông như dội vang sức mạnh của một người đứng trên đỉnh đại lục.
Thiên Đạo Lưu đứng đó, ôm chặt hai đứa trẻ trong vòng tay, đôi mắt ngập tràn niềm vui và sự kiêu hãnh. Những người hầu vẫn quỳ gối, không dám ngẩng đầu lên, nhưng họ có thể cảm nhận được bầu không khí tràn ngập hạnh phúc và hy vọng của chủ nhân. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo toan, mọi thử thách dường như đã bị xua tan, chỉ còn lại niềm tin vào tương lai.
Kim Ngạc Đấu La đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn hiểu rằng đây là một bước ngoặt quan trọng không chỉ đối với Thiên Đạo Lưu mà còn đối với toàn bộ Võ Hồn Điện. Cả hai đứa trẻ đều mang trong mình tiềm năng vô hạn, không chỉ là hy vọng của gia tộc mà còn là tương lai của cả một thế lực hùng mạnh. Hắn lên tiếng, giọng đầy ấm áp:
"Đại ca, hai đứa trẻ này sẽ là những người kế thừa tuyệt vời. Thiên Nhận Tuyết và Thiên An Lạc, hai cái tên ấy sẽ mãi mãi được ghi nhớ trong lịch sử Võ Hồn Điện."
Thiên Đạo Lưu nhẹ gật đầu, đôi mắt vẫn dán chặt vào hai đứa trẻ. Ông có thể cảm nhận được sự vĩ đại mà tương lai của chúng mang lại, và trong lòng, ông cũng hiểu rằng đây chính là lý do mà cuộc đời của ông phải gắn bó với Võ Hồn Điện—để xây dựng một nền tảng vững chắc cho thế hệ sau, một thế hệ sẽ vượt qua mọi khó khăn và thử thách.
"Chúng sẽ là niềm tự hào của Võ Hồn Điện. Từ giờ trở đi, mọi điều sẽ không thể ngăn cản được bước tiến của chúng." Thiên Đạo Lưu thì thầm, ánh mắt chứa đầy quyết tâm.
Kim Ngạc Đấu La khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng cũng thầm lo lắng. Mọi sự bắt đầu chỉ là khởi đầu của một con đường dài, và tương lai của các đứa trẻ này sẽ không hề dễ dàng.