Cô biết anh rất lợi hại, nhưng không ngờ kỹ năng hôn cũng đáng gờm như vậy. Ban đầu, động tác của anh hơi vụng về, nhưng ngay sau đó, anh đã tìm ra cách, từng chút một khám phá phản ứng của cô.
Du Hoan cố gắng dùng lưỡi đẩy anh ra, muốn thoát khỏi tình thế này nhưng lại bị Tần Vân Dã coi như một trò nghịch ngợm đáng yêu. Đáp lại sự “chống cự” của cô là nụ hôn sâu hơn, chậm rãi nhưng đầy chiếm hữu.
Sắc đỏ lan dần trên má, cảm giác tê dại ngọt ngào len lỏi từng tế bào, xâm chiếm cả lý trí. Cô run nhẹ, cơ thể nhỏ nhắn không chịu nổi sự mãnh liệt mà anh mang đến. Đôi mắt mất đi tiêu cự, ướŧ áŧ và mơ màng như muốn nói nhưng lại chẳng thể cất lời.
Tần Vân Dã hơi rời khỏi môi cô để cô hớp lấy từng hơi thở, sau đó khẽ cười, trán anh tựa nhẹ lên trán cô.
“Thật mềm mại.” Anh trầm giọng cảm thán.
Du Hoan bị hôn đến mức ngẩn ngơ, không biết nên xấu hổ hay tức giận. Cô vừa định mở miệng nhưng anh lại hiểu nhầm rằng cô đã hồi phục, mới cúi xuống, tiếp tục chiếm lấy đôi môi ấy.
---
Khi xe dừng trước cổng trường, Du Hoan đã dựa vào vai Tần Vân Dã một lúc lâu.
Không phải lỗi của cô.
Một Tần Vân Dã đang say rượu như bật một công tắc kỳ lạ, trở thành một “kẻ cuồng hôn” chính hiệu, liên tục cúi xuống chiếm đoạt đôi môi cô, mọi nỗ lực ngăn cản đều bị anh hóa giải dễ dàng.
Du Hoan hết cách, cô quyết định trèo lên người anh, cằm tựa vào vai anh, cuối cùng cũng khiến anh dừng lại. Lúc ấy, Tần Vân Dã chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, như đang ôm một chú mèo nhỏ dễ bị hoảng sợ, tận hưởng sự mềm mại trong lòng mà không làm gì thêm.
Khi anh chưa kịp nói lời tạm biệt, thì cô đã như chạy trốn khỏi xe, biến mất sau cánh cổng trường.
“Lúc nào cũng ngượng ngùng như thế.” Anh mỉm cười, khóe môi cong lên một chút.
---
Trong cơn mê muội, bị nụ hôn của Tần Vân Dã làm cho mụ mị, Du Hoan cố tình báo cáo với hệ thống: “Anh ấy hôn tôi rồi!”
“Anh ấy nhầm cô với nữ chính thôi…” Hệ thống khẳng định chắc nịch.
Du Hoan bị thuyết phục, bắt đầu đoán liệu sáng mai, khi Tần Vân Dã tỉnh táo lại và nhớ ra mọi chuyện thì anh có cảm giác như trời sập không?
Nhưng khi bước chân nhanh nhẹn chạy về ký túc xá, cô bỗng khựng lại, thầm nói với hệ thống: “Nhưng này, anh ấy đưa tôi về trường cơ mà.”
Nếu anh thực sự nghĩ cô là nữ chính thì sao có thể bảo tài xế chở cô về đây chứ?
Có lẽ Tần Vân Dã đã say thật, hoặc cũng có thể anh chỉ mượn cớ rượu để hành động theo cảm xúc.
Dù thế nào, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày khó khăn. Khi Tần Vân Dã thức dậy và nhận ra mình đã có bạn gái, không biết gương mặt anh sẽ thế nào đây?
Vừa lo lắng, vừa buồn ngủ, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ đầy bất an.
---
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô nhận được tin nhắn từ Tần Vân Dã: “Chào buổi sáng.”
“Sáng nay em có tiết không?”
“Nếu không, tôi qua đón em đi ăn.”
---
Cô suýt nghẹn thở khi đọc tin nhắn ấy.
Anh không trách cô sao? Nhưng rõ ràng anh không phải kiểu người dễ bỏ qua chuyện này cơ mà. Chắc chắn anh muốn dụ cô ra để “tính sổ” rồi.
Thở dài, cô bước ra cổng trường.
Vừa ngước mắt lên tìm kiếm thì thấy một chiếc xe quen thuộc đã đỗ ngay trước mặt.
Không như thường lệ, Tần Vân Dã không ngồi đợi trong xe mà đích thân mở cửa bước xuống.
Đến rồi, đến lúc chất vấn rồi!
---
Gương mặt anh không lộ ra cảm xúc gì khiến cô khó đoán. Anh tiến lên một bước, cô lập tức cảnh giác, ánh mắt cứ nhìn anh không rời.
Cô đã chuẩn bị tinh thần cho mọi câu hỏi khó nhằn, đầu óc căng như dây đàn để nghĩ ra lý do.
Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, một bàn tay thon dài đã đưa ra.
“Sao cứ đứng mãi thế?” Anh hỏi, giọng nói tự nhiên, tay anh nắm lấy tay cô rồi dẫn cô lên xe.