Xuyên Thành Nữ Xứng Nhưng Là Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 15

*Xong rồi. Thành công rồi!!!!*

Du Hoan và hệ thống đều kinh ngạc trước kết quả này. Nhưng hiển nhiên đây là một tin vui, khiến khóe môi Du Hoan cong lên, niềm vui hiện rõ qua từng cử động.

Sự rạng rỡ tự nhiên của cô, trong mắt Tần Vân Dã lại biến thành niềm hạnh phúc khiến anh không thể kìm lòng.

Sao anh có thể không đồng ý chứ?

Huống chi, có những cảm xúc anh đã kìm nén từ rất lâu.

“Thế này có tính là đã hoàn thành nhiệm vụ không?” Sau một hồi phấn khích, Du Hoan nhớ ra cần hỏi hệ thống.

“Đúng vậy.” hệ thống xác nhận.

---

Tần Vân Dã lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ đang ngập tràn niềm vui, thế nhưng chỉ chớp mắt sau, cô bỗng thay đổi giọng điệu, bảo rằng phải về trường ngay.

Vẫn là chiếc xe đã đưa cô đến đây.

Du Hoan theo thói quen bước về phía cửa ghế phụ để lên xe nhưng tay bất ngờ bị nắm lấy.

Tần Vân Dã một cách tự nhiên nắm tay cô, cúi người ngồi vào ghế sau, kéo cô theo vào.

---

[Hệ thống…] Du Hoan ngồi bên cạnh anh, bối rối hỏi: “Chẳng phải bảo là nam chính và nữ phụ chỉ có mối quan hệ trên danh nghĩa thôi sao? Không phải anh ta định giữ lại vị trí trong tim vì nữ chính à?”

“Có thể tối nay anh ta nhầm cô với nữ chính.” Hệ thống an ủi: “Với lại cũng chỉ mới nắm tay thôi mà.”

---

Bàn tay của Tần Vân Dã lớn và thô ráp hơn tay cô, những khớp xương nổi rõ, từng ngón tay mạnh mẽ. Nhưng khi anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay nóng rực, cảm giác lạ lẫm này khiến mặt Du Hoan bất giác đỏ bừng lên.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ rằng sáng mai khi anh tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ muốn xử lý cô vì phá hỏng “đạo đức nam chính” của mình.

Tuy nhiên, hiện tại, chính anh lại không cho cô cơ hội bình tĩnh.

“Sao không nói gì đi?”

Tần Vân Dã cúi đầu nhìn cô, cằm anh gần như chạm vào má cô, giọng nói trầm thấp đầy lười biếng vang lên ngay bên tai.

Du Hoan không ngừng suy nghĩ về việc ngày mai làm thế nào để thoát thân.

Nhìn cô gái nhỏ căng thẳng, cả người đều viết rõ hai chữ “lo lắng”, Tần Vân Dã khẽ cười, âm thanh trầm ấm thoáng qua tai cô.

“Ngại à?”

Cô quay mặt đi, không dám nhìn anh, nhưng anh lại nhẹ nhàng xoay vai cô, buộc cô phải đối diện với ánh mắt mình.

Biểu cảm như đang oán trách cả thế giới của cô, không hiểu sao lại khiến Tần Vân Dã thấy buồn cười.

“Lúc thì lớn gan đến mức đuổi theo tôi tỏ tình.” Anh thở dài, giọng nói mang chút ý cười: “Lúc thì nhút nhát như thể không quen biết tôi.”

---

Du Hoan còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt đẹp trai của anh đã áp sát lại.

Khoảnh khắc sau, môi cô bị anh chiếm lấy.

Khoảng cách quá gần khiến hơi thở của cả hai hòa vào nhau. Mùi hương trên người anh mang cảm giác mát lạnh và xa cách, nhưng trong cái chạm gần gũi này thì nó dần trở nên ấm áp.

Du Hoan muốn nói điều gì đó nhưng lại bị anh chiếm thế thượng phong, tận dụng sơ hở tiến sâu hơn, làm cô chẳng thể nói nên lời.

Khuôn mặt cô ngày càng đỏ, hơi thở rối loạn, đầu óc trở nên mơ hồ. Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại không thể thoát khỏi sự đắm chìm chưa từng trải qua.

Tần Vân Dã rất kiên nhẫn, động tác của anh rất chậm rãi, vừa dịu dàng vừa triền miên, như sợ làm cô bị tổn thương vậy.

---

Nhưng dù vậy, gương mặt Du Hoan vẫn càng lúc càng đỏ bừng.

Cô khẽ nhúc nhích nhưng ngay lập tức bàn tay bị anh giữ chặt.

Ngón tay anh khẽ vuốt dọc theo tay cô, từ cổ tay xuống từng ngón tay, như thể vừa an ủi, vừa đánh dấu chủ quyền. Cuối cùng, những ngón tay của anh len vào giữa tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Du Hoan trong ấn tượng luôn nghĩ rằng Tần Vân Dã, một nam chính trẻ tuổi nhưng khó đối phó, lúc nào cũng giữ vẻ điềm đạm và từ tốn. Dù bị cô quấy rầy nhưng anh vẫn duy trì khoảng cách vừa đủ, lịch sự mà không quá gần gũi.