Xuyên Thành Nữ Xứng Nhưng Là Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 9

Anh nắm nó trong lòng bàn tay, khóe môi nhếch nhẹ. Đây sẽ là cái cớ hoàn hảo cho lần gặp mặt tiếp theo.

Ánh mắt anh dõi theo bóng dáng cô gái đang bước vào cổng trường. Nhưng rồi, nụ cười thoáng qua trên môi anh lập tức cứng lại.

Phía xa, Du Hoan đang cười nói vui vẻ với một thanh niên không biết xuất hiện từ lúc nào. Cả hai bước đi song song qua lối đi bộ vào cổng trường, bóng lưng ngập tràn sức sống trông như một đôi bạn trẻ tràn đầy năng lượng vậy.

---

Du Hoan hoàn toàn không hay biết. Cô bất ngờ gặp lại anh chàng thu ngân ở quán cá nướng, tên của cậu là Trần Ý Nùng.

“Cậu làm thêm ở đó à?” Cô tò mò hỏi.

“Có thể xem là vậy. Đó là quán của chú hai tôi, tôi chỉ làm cho vui thôi.” Trần Ý Nùng cười, má phải lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ xinh.

“Quán của cậu nấu ăn ngon lắm! Cả cô bạn cùng phòng của tôi, cô ấy là kiểu người ghét đồ cay nhất cũng phải ăn kèm tận hai bát cơm cơ!” Du Hoan không kìm được mà khen ngợi.

“Để tôi về kể với chú hai, chắc chú ấy sẽ tiếc vì không giảm giá cho các cậu.” Trần Ý Nùng vừa nói vừa bật cười.

Hai người đang nói chuyện, bỗng Du Hoan nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.

Quay đầu lại, cô thấy cửa sổ xe của Tần Vân Dã đã hạ xuống. Không nhìn rõ nét mặt anh mà chỉ thấy một bàn tay thon dài đưa ra, ngoắc nhẹ một cái ra hiệu.

“Tôi qua đó chút nhé.” Cô nói với Trần Ý Nùng rồi bước lại gần xe, hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

Tần Vân Dã mở bàn tay, để lộ chiếc ốp tai nghe màu vàng.

“À, tôi quên bỏ vào túi rồi!” Cô bất ngờ, vội nhận lại: “Cảm ơn anh nhé!”

Tần Vân Dã nhìn theo bóng dáng cô chạy đi, ánh mắt trở nên khó đoán. Một bầu không khí không mấy dễ chịu bao quanh anh.

Anh luôn có được những gì mình muốn, dễ dàng và không cần cố gắng. Nhưng tình yêu của cô gái nhỏ thì không nằm trong số đó.

Cô như ánh mặt trời, rực rỡ và thuần khiết, mang đến một năng lượng tích cực. Tình cảm nồng nhiệt và thuần túy của cô có thể dễ dàng làm ai đó đắm chìm. Anh thích cảm giác mình chiếm trọn tâm trí của cô, thích sự ngây thơ mà cô đặt vào anh. Vì thế, anh không vội mà từng bước dẫn dắt cô như mèo vờn chuột.

Nhưng sự ung dung của anh không bao gồm việc cô thân thiết với người con trai khác.

Một cảm giác nguy cơ âm thầm trỗi dậy. Ngón tay của Tần Vân Dã gõ từng nhịp chậm rãi lên vô lăng, âm thanh trầm đυ.c toát lên nét nguy hiểm ngấm ngầm.

Ý định chậm rãi từng bước tiến của anh, lúc này có lẽ không còn phù hợp nữa.

Có vẻ như là… anh không thể đợi thêm được nữa rồi.



Trong ký túc xá chỉ có một mình Kiều Hi, nên cô ấy bật loa ngoài khi gọi video.

Vừa bước vào cửa, Du Hoan đã nghe thấy giọng nam vang lên từ điện thoại, đuôi câu kéo dài như đang mè nheo:

“Chị ơi, em xin chị mà. Em đâu làm gì sai, em chỉ muốn gặp cô ấy một lần thôi. Chị hỏi giúp em xem cô ấy có muốn ra ngoài gặp em không. Chị không thể thẳng tay tước quyền thích người khác của em được…”

“Em chẳng có quyền gì hết.”

Kiều Hi đang chăm chú tô son, nghe thấy tiếng động thì ngoảnh đầu lại. Nhìn thấy Du Hoan, giọng điệu của cô ấy lập tức chuyển sang dịu dàng như gió xuân: “Về rồi à bảo bối? Hôm nay có tiến triển gì không?”

Du Hoan còn chưa kịp đáp lời thì đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng động lộn xộn.

Kiều Hi liếc mắt nhìn màn hình, phát hiện Kiều Duệ, cậu em trai đang ngồi uể oải gặm táo đột nhiên đã thay đổi dáng vẻ. Quả táo biến mất, tóc tai lòa xòa được vuốt thẳng lại, khăn thấm mồ hôi vắt trên cổ bị ném sang một bên.

Cậu ấy chỉnh lại quần áo, hắng giọng lấy lại phong độ, giả vờ tự nhiên chào hỏi: “Chị Hoan về rồi à.”

“Ừ, về rồi.” Du Hoan lơ đãng liếc nhìn màn hình, thản nhiên hỏi:

“Quả táo đâu rồi? Ăn hết nhanh vậy? Răng khỏe ghê ha.”