Anh phối hợp đến bất ngờ, thi thoảng phát ra tiếng “ồ” hoặc hỏi lại đầy hứng thú.
Cô gái nhỏ hoạt bát, tràn đầy sức sống, ríu rít kể chuyện như một chú chim sẻ nhỏ. Sự sinh động và cuốn hút của cô khiến khóe môi Tần Vân Dã bất giác cong lên. Những câu chuyện tưởng như anh không hề quan tâm lại vì cô mà trở nên thú vị.
---
Thời gian tựa như bị phù phép, mới chớp mắt đã đến trưa.
Trợ lý gõ cửa bước vào, hỏi anh có muốn dùng bữa trưa không.
Lúc này Du Hoan vừa ăn xong chiếc bánh tart trứng cuối cùng, còn liếʍ sạch vụn bánh trên khóe môi. Chợt bừng tỉnh như sét đánh ngang tai.
Cô đã ngồi đây suốt cả buổi sáng kể chuyện phiếm với Tần Vân Dã sao?
Lại còn ăn sạch sẽ hết chỗ điểm tâm trên bàn nữa?!
Chẳng lẽ bánh này có độc mà cô không nhận ra hả? Nếu không, sao anh chưa gϊếŧ chết cô nhỉ?
---
Sau khi dặn dò trợ lý vài điều, Tần Vân Dã quay lại. Lúc này, cô gái nhỏ bỗng co rúm người lại như một chú chim cút nhút nhát, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn anh.
“Đến trưa rồi, mình đi ăn nhé?” Giọng anh nhẹ nhàng, không chút ép buộc.
Cô không trả lời mà lẳng lặng đi đến gần anh, nước đi từng bước thận trọng.
Tần Vân Dã thoáng động lòng muốn xoa đầu cô để trấn an nhưng sau đó lại thu tay về. Hành động ấy có vẻ như không phù hợp với hình ảnh lạnh lùng trước đây của anh.
Thay vào đó, anh mở cửa ra hiệu cho cô bước ra trước.
Khi cô đi qua, bàn tay anh bất ngờ đặt lêи đỉиɦ đầu cô, động tác nhẹ nhưng rõ ràng.
“Có sợi tóc bị vểnh lên.” Anh giải thích, ánh mắt thoáng ý cười. Như chuyện cô có tin hay không cũng không quá quan trọng với anh nữa.
---
Hệ thống: [Cái gì vừa xảy ra vậy?!]
Du Hoan: [Tôi cũng không biết nữa…]
---
Nơi dùng bữa trưa là một nhà hàng Âu mà Tần Vân Dã đã đặt trước.
Vừa ngồi xuống, các món ăn đã lần lượt được phục vụ, từ đồ uống đến món khai vị và món chính.
Anh không hỏi cô thích gì hay khẩu vị thế nào.
Du Hoan nhìn bàn ăn đầy món ngon, bất chợt nghĩ đến một điều.
Rồi như vừa giải được một bí ẩn lớn, cô bừng tỉnh: [Thì ra là vậy! Tất cả đều vì tôi giống nữ chính!]
Hệ thống: [Gì cơ?!]
Du Hoan: [Cái nhìn đặc biệt ấy, hành động xoa đầu… tất cả đều là vì anh ấy đang nhớ nhung nữ chính! Đồ ăn vặt trong văn phòng và cả thực đơn hôm nay, chắc chắn đều là món mà nữ chính thích!]
Hệ thống: [Tài năng suy luận của cô đúng là không ai bằng mà!]
---
Dù không phải được chuẩn bị cho mình nhưng Du Hoan vẫn vui vẻ ăn uống, bởi cô vốn không quá kén chọn đồ ăn. Một bữa ăn ngon khiến cô hoàn toàn hài lòng.
Cô chỉ thắc mắc một chút là: Sao khẩu vị của mình và nữ chính lại giống nhau đến thế nhỉ?
Trong khi đó, Tần Vân Dã cúi đầu nhìn ghi chú trong điện thoại, kiểm tra xem liệu các món ăn hôm nay có nằm trong danh sách những món cô thích hay không. Đảm bảo không có gì cô dị ứng thì anh mới yên tâm tiếp tục quan sát cô.
Cách cô ăn rất tự nhiên, không hề cứng nhắc như những tiểu thư khuê các theo đuổi chuẩn mực lễ nghi.
Dao nĩa trong tay cô linh hoạt, từng miếng ăn vừa vặn được cắt nhỏ, đưa vào miệng gọn gàng. Thỉnh thoảng đôi má phồng lên như chú sóc nhỏ nhưng lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.
Nhìn cô ăn uống như vậy, tự dưng anh cũng thấy thèm ăn.
Giờ đây, trước mặt anh không còn là chú chim cút nhút nhát nữa. Cô gái nhỏ này chính là một người tham ăn đáng yêu.
Tần Vân Dã lái xe đưa Du Hoan về trường.
Khi xe đến nơi, Du Hoan vừa mở cửa vừa ngoái đầu cảm ơn, sau đó nhanh chóng đóng cửa và chạy đi.
Trên ghế da màu đen, một vật màu vàng nhạt nổi bật lên giữa không gian tối giản. Tần Vân Dã cúi xuống nhặt lên, hóa ra đó là chiếc ốp tai nghe hình con vịt vàng.
Màu sắc tươi sáng, rực rỡ, rõ ràng thuộc về cô gái nhỏ.