Ba người trong động đều bị văng ra ngoài, Mặc Tri Yến ở xa nhất, chỉ bị thương nhẹ, nhưng thân thể hắn vốn yếu đuối, lại quen sống trong nhung lụa, dù là thương nhẹ cũng vô cùng khó chịu.
Mặc Tầm và Ách thúc ở gần nhất, một người bị văng ra ngoài, còn một người...
Mặc Tri Yến ngẩn ngơ nhìn thi thể của Ách thúc bị nổ nát thành hai mảnh, "Sao lại có thể như vậy..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Toái U! Nàng để Toái U lại cho ngươi, ta mang đến Long Hồn Hoa cho nàng, vậy mà nàng lại đưa Toái U cho ngươi!"
Toái U là pháp khí bản mệnh của mẹ đẻ Mặc Tầm, Thấm Hoa phu nhân.
Mặc Tầm bị đuổi gϊếŧ đến đây, vậy mà vẫn còn lưu lại át chủ bài dự phòng!
Pháp khí bảo vệ chủ nhân, Ách thúc là người gần Toái U nhất, ông ta chết rồi, nhưng Mặc Tầm vẫn giữ được mạng sống.
Toái U hóa thành những cánh hoa trắng tinh trong suốt, nở ra nhẹ nhàng, bao lấy Mặc Tầm, giống như một chiếc kén hoa.
Chiếc kén hoa nửa trong suốt, có thể mơ hồ thấy Mặc Tầm nhắm mắt, cau mày ở bên trong.
Rõ ràng hắn đã nắm chắc phần thắng, nhưng đối thủ lại lật ngược thế cờ, còn mất đi cây đao lợi hại nhất.
Mặc Tri Yến như thể trở lại những ngày tháng sống trong lo lắng, lúc nào cũng sợ đối phương sẽ giành lại tất cả, không màng đau đớn, hắn vứt bỏ xe lăn đứng dậy, tay vung lên một thanh kiếm tuyệt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn lắc cổ tay, cầm lấy kiếm, nhìn Mặc Tầm với ánh mắt đầy sát khí.
"Ngươi là thứ đê tiện..."
"Ta không nên để ngươi sống, lại cho ngươi..."
"...khụ khụ!"
Mặc Tri Yến vừa mắng vừa chống kiếm đứng dậy.
Chiếc kén hoa biến mất thành dòng sáng. Mặc Tầm cúi đầu, che giấu đi màu huyết sắc sâu trong đồng tử, tay vô thức vén tóc đen rơi xuống phía sau tai, để lộ một bên mặt trắng như tuyết.
Một vết thương dài chạy dọc nửa khuôn mặt y.
Mặc dù vậy, y không hề có vẻ thảm hại, ngược lại càng thêm quyến rũ.
Đây cũng là một trong những lý do mà Mặc Tri Yến ghen tỵ nhất, là con cưng của Thiên Đạo, tất cả mọi thứ của y đều là xuất sắc nhất.
Không chỉ gia thế, thiên phú mà còn có cả diện mạo.
Khuôn mặt của Mặc Tầm giống y hệt Thấm Hoa phu nhân, như là bằng chứng huyết thống giữa họ, luôn nhắc nhở Mặc Tri Yến rằng hắn chỉ là hàng giả.
Khi ba người bọn họ đứng cạnh nhau, ai cũng cảm thấy Mặc Tầm mới là con ruột!
Trong đường đuổi gϊếŧ, hắn đã tìm cơ hội để phá hủy khuôn mặt này, nhưng không ngờ lại không thể phá hủy hoàn toàn.
Mặc Tri Yến căm hận nghiến răng.
Lúc này, hắn nhìn thấy Mặc Tầm đưa tay ra, nắm lấy thanh kiếm đỏ tươi găm ở chỗ sâu nhất trong sơn động.
Mặc Tri Yến ngẩn người một lúc, rồi cười nhạo: "Thì ra ngươi trông cậy vào thanh kiếm đó, ngươi tưởng ta không nghĩ đến sao, thanh kiếm đó căn bản chính là..."
Không thể rút ra.
Lời của hắn còn chưa dứt, bỗng ngừng bặt.
Mặc Tầm không nắm lấy chuôi kiếm, mà lại cầm lấy lưỡi kiếm.
Một thân huyết nhục cùng thượng cổ thần binh.
Máu tươi lập tức phun ra, theo thân kiếm nhanh chóng lan ra.
Đồ đằng trên thân kiếm được máu tươi phác họa, tựa như có một tiên nhân đang chấp bút.
Khi Mặc Tri Yến vào động cũng đã thử nhỏ máu để thanh kiếm nhận chủ, nhưng thanh kiếm không hề động đậy, lẽ ra Mặc Tầm đang làm việc vô ích, nhưng hắn có cảm giác không ổn, liền vội vàng lao về phía trước muốn ngăn cản.
Sơn động đột ngột rung chuyển—
Trần động nứt vỡ sập xuống, mặt đất nứt nẻ.
Khói bụi bay mù mịt, hàng ngàn viên đá rơi xuống như mưa.
Mặc Tri Yến bị ép xoay người trong không trung, mũi chân điểm nhẹ, thanh kiếm trong tay lại một lần nữa vung lên, nhắm vào Mặc Tầm.
Nhưng đã quá muộn.
Uy áp khủng khϊếp từ trên trời đổ xuống.
Mặc Tri Yến bị ép xuống đất.
Giữa khói bụi và đá vỡ, một bóng đen thoáng qua.
Mặc Tri Yến trợn mắt, ngay sau đó, thanh kiếm đen dài xuyên qua ngực từ sau lưng hắn.
"Á——!!!"
Mặc Tri Yến đặt một bên mặt xuống đất, nửa khuôn mặt còn lại vặn vẹo vì đau đớn.