“Hơn nữa, cha mẹ ruột của Yến Nhi đã vất vả nuôi dưỡng ngươi suốt hơn mười năm, vậy mà ngươi lại vì lòng tham của bản thân mà hại chết bọn họ. Chẳng lẽ ngươi không nên bù đắp Yến Nhi hay sao?”
Nói đến đây, Mặc Tri Yến rốt cuộc không nhịn được mà vỗ tay cười lớn.
“Nói mới nhớ, có một chuyện này ngươi vẫn chưa biết nhỉ?”
“Ngày trước, ngươi nhặt được Liên Hoa Chi Tâm, dùng nó đổi lấy nửa tháng tiền thuốc cho người cha nuôi phàm nhân của ngươi. Kết quả, trên Liên Hoa Chi Tâm mang độc tố không rõ nguồn gốc, hại chết một phú thương trong trấn. Đôi phu thê cha mẹ nuôi kia của ngươi đã dùng hết tài sản nửa đời tích góp để chuộc ngươi ra, nhưng cuối cùng chính bản thân họ lại không đủ tiền mua thuốc, nên đã không sống qua nổi mùa đông năm đó…”
Mặc Tri Yến nhướng mày đầy ác ý: “Độc kia là do ta hạ.”
Sau bao năm bước đi trên băng mỏng, giờ đây tất cả đã sắp kết thúc.
Dù đã trải qua nhiều năm rèn luyện, Mặc Tri Yến đã trưởng thành điềm tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn không nhịn được khoe khoang thành tựu của mình trước kẻ thù.
Chỉ với một gói độc dược, hắn đã hoàn toàn xoay chuyển được cục diện trước khi mọi chuyện thực sự bắt đầu.
Hắn đã gắn chặt danh tiếng của Mặc Tầm vào sự tham lam, muốn lấy được Liên Hoa Chi Tâm mưu lợi, cuối cùng lại tự tay hại chết cha mẹ nuôi của mình.
Cũng chính nhờ điều này mà cha ruột của y, dù phải trăm cay nghìn đắng mới tìm lại được y, vẫn luôn canh cánh trong lòng khúc mắc này.
Đồng thời, hắn cũng đặt bản thân vào vị trí đạo đức tối cao.
Từ đó, bất kể Mặc Tầm làm gì, chỉ cần Mặc Tri Yến khẽ động miệng lưỡi là có thể đoạt lấy mọi công lao.
Ví dụ như…
Đóa Long Hồn Hoa mà Mặc Tầm suýt mất mạng mới mang ra được từ Long Trủng.
Mặc Tri Yến cực kỳ đắc ý.
Đứa con của thiên đạo này chỗ nào cũng tốt—dung mạo xuất chúng, thiên phú hơn người, phẩm cách cũng tốt, chỉ cần nhận ân tình là nhất định khắc sâu trong lòng. Như vậy, rất dễ nắm trong tay.
Chỉ với một đôi phàm nhân cha mẹ nuôi ngu ngốc và một người mẹ ruột điên cuồng, chỉ cần sắp xếp hợp lý, đã đủ trói buộc tay chân của y.
Thế nhưng, hắn nói bao lâu như vậy, người nằm dưới đất lại như đã chết, hoàn toàn bất động.
Mặc Tri Yến không hài lòng trước sự bình tĩnh này, gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn xe lăn, ra lệnh: “Ách thúc, kéo y lại đây.”
Nam nhân ở phía sau xe đẩy của hắn im lặng tiến lên, kéo người nằm dưới đất đến trước mặt hắn, sau đó lùi ra đứng chờ lệnh.
Mặc Tri Yến dùng mũi chân mang giày gấm đá nhẹ vào thân thể không rõ sống chết dưới đất, cười khẩy.
“——Ca ca, ngươi thật sự không mở mắt ra nhìn một chút sao?”
Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầy ác ý: “Đây chính là Liên Hoa Chi Tâm mà năm xưa ngươi chỉ dùng nửa tháng tiền thuốc đổi liền bán đi đó.”
Ngực Mặc Tầm khẽ phập phồng.
Tóc dài rối tung che khuất nửa khuôn mặt dài xõa xuống, hàng mi khô khốc, đọng máu giật giật khó khăn mở ra một khe hở.
Ánh mắt của y, theo hướng ngón tay của Mặc Tri Yến, nhìn về phía——
Trái tim.
“Trái tim mà ta đổi cho cha, chính là dùng Liên Hoa Chi Tâm của ngươi để bù vào.”
Mặc Tri Yến túm lấy tóc của y, đôi mắt ánh lên sự hưng phấn đến cực điểm:
“Thế nào? Bất ngờ chứ?”
“Còn phải cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi không biết nhìn hàng, vì một phàm nhân mà dễ dàng bán nó đi như vậy, ta cũng không dễ dàng có được tất cả những thứ này đâu.”
“Thật tội nghiệp, phàm nhân đó còn vì thế mà hận ngươi. Ha ha ha, thật là đặc sắc!”
Hắn cười to, châm chọc sự ngu ngốc của người khác.
Cười xong, hắn lắc đầu, vặn nhẹ chiếc nhẫn ban chỉ mang theo tiên khí trên ngón cái, nhẹ nhàng bang quơ ra lệnh: “Gϊếŧ y đi.”
Ách thúc im lặng tiến lên, định cắt đứt hoàn toàn tâm mạch của Mặc Tầm.
Mặc Tri Yến không rời mắt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.
Đây là thịnh yến báo thù mà hắn đã chuẩn bị suốt hơn trăm năm, làm sao có thể để lỡ...
Một đạo ánh sáng màu máu vọt lên trời.
Một lực mạnh mẽ nổ tung.