Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cá Mặn Được Đại Lão Nuôi Dưỡng

Thế giới 1 - Chương 12: Thiếu niên hoang dã chưa khai hóa

Sau khi quan sát kỹ toàn bộ, Lan Nhứ cuối cùng không nhịn nổi, "phì" một tiếng bật cười.

Tuất Đình cúi đầu nhìn bộ râu loang lổ của mình, đưa tay sờ thử, cảm giác hoàn toàn khác trước. Y nhíu mày, đôi chân mày từ từ nhướng lên, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Tuy nhiên, Lan Nhứ lại không thể kiểm soát được bản thân. Nàng ngồi dậy, quay mặt đi, cả cơ thể run lên vì cố nhịn cười: "Xin... xin lỗi... Nhưng... xấu quá..."

Sói là một loài sống bầy đàn.

Trong xã hội của bầy sói, những con mạnh mẽ thường khinh thường những con yếu hơn, những con lông lá dày dặn thì khinh thường những con lông thưa. Còn Tuất Đình, một con sói "trụi lông," hoàn toàn dựa vào sức mạnh tuyệt đối của mình để áp đảo, khiến không con sói nào dám coi thường y.

Tuy nhiên, y nhanh chóng cảm nhận được rằng Lan Nhứ đang cười nhạo mình. Mặc dù nàng không giống bầy sói khác, nhưng trực giác của y khẳng định điều đó.

Thật vô lý!

Một con sói con, đến lông còn chưa mọc đủ, dựa vào cái gì mà cười y?

Y phát ra tiếng gầm gừ từ mũi, rồi không nhịn được nữa, đột ngột đẩy Lan Nhứ ngã xuống đất, há miệng cắn vào cằm nàng.

Đó là chỗ mà theo y, đáng ra phải mọc râu.

Y không thực sự dùng sức, nhưng vì da của Lan Nhứ quá mỏng manh nên cảm giác hơi đau, thậm chí còn ngứa. Nàng khẽ rên một tiếng, vừa đau vừa sợ.

Lo rằng y sẽ cắn mạnh thêm, Lan Nhứ cố gắng đẩy y ra. Hệ thống vội vàng nhắc nhở: [Hắn đang cảnh cáo cô đấy, bảo cô không được cười.]

Lan Nhứ vội vàng xuống nước: "Được được, tôi không cười nữa!"

Nàng ngoan ngoãn giơ hai tay lên, động tác giống như "phơi bụng," một biểu hiện của sự đầu hàng, quy phục.

Tuất Đình phát ra một tiếng "hừ" trong mũi, rõ ràng là đã bớt giận.

Nhưng vẫn chưa đủ. Y quyết định phải đưa ra thêm một cảnh cáo cuối cùng, chỉ là nhẹ nhàng cắn thêm một cái nữa thôi.

Y há miệng, ngậm lấy đường viền dưới cằm của nàng, cắn nhẹ một cái. Nhưng không dừng lại ở đó, y lại cắn thêm một cái nữa... rồi lại thêm một cái nữa.

Lan Nhứ bị y cắn đến mức ngẩn ngơ, cảm giác bản thân như một khúc xương sườn bị gặm nhấm. Nàng bối rối hỏi hệ thống: [Bây giờ... hắn đang làm gì vậy?]

Hệ thống cũng không biết phải trả lời sao: [Ừm, không rõ nữa. Hành động này hình như không khớp với lý thuyết hành vi học của sói.]

Tuất Đình đột ngột dừng lại, liếʍ nhẹ môi bằng đầu lưỡi, ánh mắt nheo lại như đang cân nhắc.

Sao lại mềm mại và mịn màng đến vậy?

Tuất Đình không suy nghĩ quá lâu về vấn đề kỳ lạ trong đầu mình. Cuối cùng, y cũng hạ hỏa, buông Lan Nhứ ra.

Lan Nhứ vội vàng kéo tay áo lên, lau sạch cằm mình.

Eo ôi—

So với việc bị liếʍ nước mắt tối qua, hôm nay nàng đã "trưởng thành" hơn nhiều, không còn tuyệt vọng đến mức muốn chết nữa. Tuy nhiên, cảm giác ghê tởm vẫn khó tránh khỏi. Nàng lẩm bẩm:

"Hy vọng tên này sớm bỏ được thói quen giao tiếp bằng miệng. Nếu không, sớm muộn gì cũng bị gọi là "chó liếʍ"."

Hệ thống lập tức sửa lời: [Hắn là sói.]

Lan Nhứ nhướng mày: [Sói và chó là họ hàng gần mà.]

Thế nên cũng chẳng sai là mấy.

Hệ thống nhận ra, có những hành vi của Tuất Đình mà nó không thể giải thích nổi, hoặc có thể nói, những lần nó hiểu được y đang muốn làm gì là rất hiếm hoi. Đây đều là kinh nghiệm quý giá.

Nó nghiêm túc nói: [Cô là người đầu tiên tiếp xúc với "Sói". Tôi có thể hỗ trợ rất hạn chế, vẫn phải dựa vào cô tự khám phá.]

Lan Nhứ khiêm tốn đáp: [Ôi dào, tao còn trẻ, kinh nghiệm ít, vẫn cần hệ thống giỏi giang như mày đây chỉ dẫn tận tình.]

Hệ thống cảm thấy vô cùng hài lòng. Ký chủ này đúng là hiểu lòng nó, khiến nó thấy được tôn trọng. Rõ ràng, nó không hề hiểu khái niệm thương mại "thổi phồng lẫn nhau" là gì.

***

Sau khi "dạy dỗ" Lan Nhứ xong, Tuất Đình lại đi quan sát mặt trời.

Bầy sói hoạt động về đêm, nhưng y không phải loài thực sự sống về đêm, y có thời gian biểu riêng.

Theo thông tin hệ thống cung cấp, tối qua sau khi Lan Nhứ ngủ, Tuất Đình đã dẫn bầy sói đi săn một chuyến nữa, mãi đến nửa đêm mới về ngủ. Sáng nay, y còn dậy trước cả gà, dẫn bầy đi săn thêm một vòng.

Cứ như thế, ngày này qua ngày khác, y không bao giờ cạn năng lượng.

Hệ thống muốn ghi lại thêm nhiều dữ liệu về Tuất Đình. Không phải nó không tin tưởng Lan Nhứ có thể vượt qua thử thách, nhưng chính vì y là một bug lớn nên nó không dám chủ quan. Ký chủ thành công nhất trước đây của nó đã gần thoát khỏi khu rừng, vậy mà vẫn bị Tuất Đình cho vé đi bán muối chỉ vì một sơ suất nhỏ.

Nó thật sự rất e ngại Tuất Đình.

Hiện tại, Lan Nhứ đã thâm nhập vào "đại bản doanh," nhưng hệ thống vẫn lo lắng không biết một ngày nào đó nàng có thể bị "bay màu" bất ngờ hay không.

Vì vậy, hệ thống rất muốn ghi lại thêm nhiều dữ liệu. Tuy nhiên, tối qua và sáng nay, Lan Nhứ ngủ quá sâu, mà theo cài đặt, nó buộc phải ở trong một phạm vi nhất định quanh ký chủ, nên đã bỏ lỡ những cơ hội quý giá.