Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cá Mặn Được Đại Lão Nuôi Dưỡng

Thế giới 1 - Chương 11: Thiếu niên hoang dã chưa khai hóa

Chắc chắn sẽ rất khó ăn.

Nhưng nếu không ăn, nàng thật sự sẽ ngất vì đói, nhất là sau khi đã tiêu hao sức lực quá nhiều như vừa rồi.

Nàng gắng sức nhấc con cá lên, cắn một miếng lại bị nóng làm bỏng, liền vội vàng ném con cá xuống đất:

"Phì phì! Nóng quá!"

Tuất Đình giật mình tỉnh khỏi mạch suy nghĩ.

Y nhìn miệng nàng, rồi nhìn dấu răng trên con cá, sau đó nhặt con cá lên.

Y cẩn thận bóc đi phần cháy khét, dù bàn tay y thô ráp nhưng động tác lại tinh tế đến bất ngờ. Y nhẹ nhàng lột da cá, gỡ vảy, và tỉ mỉ xé từng mảng thịt cá đã chín để đặt lên một tảng đá gần đó.

Lan Nhứ không hiểu y đang làm gì.

Sau đó, y mở miệng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên:

"... Rửa."

Âm thanh này khác hoàn toàn với tiếng hú của sói.

Lan Nhứ sửng sốt, hỏi hệ thống: [Quát đờ phắc, hắn vừa nói chuyện sao?]

Hệ thống thậm chí còn kinh ngạc hơn nàng, sau đó vỡ òa vui sướиɠ: [Hắn vừa khôi phục một phần ý thức của con người!]

Tuất Đình bị bắt đi khi mới hơn một tuổi, lúc còn đang bập bẹ tập nói. Giờ đây y lại cố gắng phát ra ngôn ngữ loài người, hệ thống suy đoán điều này có liên quan đến những ký ức mới thoáng qua trong đầu y.

Lan Nhứ cũng vui mừng, nếu y có thể giao tiếp, thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nàng khẽ nghiêng người về phía y, hỏi nhỏ: "Anh bảo tôi ăn phải không?"

Tuất Đình cố gắng nói, nhưng giọng phát ra chỉ là một âm thanh mơ hồ:

"... S... ực."

Đó là nỗ lực phát âm từ "ăn."

Lan Nhứ thử nhón lấy một miếng cá, thấy y không ngăn cản, liền biết mình đã đoán đúng.

Nàng mỉm cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh nhé!"

Nàng thổi nhẹ cho cá nguội bớt rồi bỏ vào miệng.

Không có dầu, không có muối, mùi vị rất nhạt nhẽo. Nhưng phần nàng ăn là thịt bụng cá, có chút mỡ, lại nướng vừa tới nên khá mềm. Dù sao, vẫn ngon hơn ăn cá sống.

Càng ăn nàng càng đói. Tuất Đình xé ra bao nhiêu, nàng ăn hết bấy nhiêu.

Khi đến phần cá còn tái, nàng lắc đầu từ chối. Tuất Đình hiểu ý, liền ném phần còn lại cho lũ sói con đang háo hức chạy tới gặm.

Những con sói khác nhìn thấy thủ lĩnh của chúng bình tĩnh, tâm trạng cũng dần ổn định lại. Cả bầy quay về trạng thái ban đầu, con nằm nghỉ, con nghịch ngợm chơi đùa gần đó.

Nhân lúc rảnh, hệ thống kể với Lan Nhứ: [Chính sự xuất hiện của lửa đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tuất Đình, dẫn đến sự thay đổi lớn trong ý thức của y, khiến y sẵn sàng thử giao tiếp bằng lời nói, bắt chước cô.]

Lan Nhứ gật gù: [Thì ra là vậy.]

Rõ ràng, Tuất Đình rất hứng thú với lửa.

Lúc này, y đang cúi người nghịch phần đất cháy đen, cố gắng tìm lại ngọn lửa. Khi không tìm được, y cầm một cành cây, đưa cho Lan Nhứ.

Nàng đã phí mất một lần kỹ năng, nhưng cũng không tiếc. Nàng chỉ tay vào cành cây, lập tức một ngọn lửa nhỏ xuất hiện.

Lần này, Tuất Đình không vội vàng dập tắt ngọn lửa.

Y nhìn chằm chằm vào ánh lửa, như thể đang qua đó mà thấy được điều gì đó từ ký ức xa xăm. Lan Nhứ thậm chí còn đùa thầm, liệu y có phải là "cậu bé bán diêm phiên bản sói" không.

Nhưng ngay khi đang nhìn, y bỗng cúi xuống ngửi ngọn lửa, như muốn cảm nhận mùi của nó.

Lan Nhứ hoảng hốt kêu lên: "Sẽ bị bỏng đó!"

Lời còn chưa dứt, nàng tận mắt thấy bộ râu khô ráo của y chạm vào ngọn lửa, và "phụt!", nó bốc cháy ngay lập tức!

Bộ râu của Tuất Đình đã khô từ lâu, bồng bềnh và sáng bóng, khiến tốc độ cháy lan cực kỳ nhanh. Vậy mà y vẫn đắm chìm trong cảm giác ấm áp của ngọn lửa, hoàn toàn không nhận thức được sự nguy hiểm.

Lan Nhứ hốt hoảng, vội vàng cầm tấm da gấu lao tới, quăng thẳng vào mặt y để dập lửa.

Khi bầy sói con chơi đùa, chúng cũng thường đưa chân ra quắp lấy nhau, nên Tuất Đình cho rằng nàng đang muốn chơi với mình. Y ngước mắt nhìn nàng, giơ tay nhấc nhành cây ra để phối hợp. Chỉ khi ấy, y mới nhận ra có gì đó bất thường, ngọn lửa đã gần như bén đến miệng.

Ngay lúc đó, tấm da gấu phủ lên người y.

"Phịch!" Y ngã ngửa ra sau, còn Lan Nhứ cũng mất thăng bằng, cả người đổ lên người y.

Sau vài cái giãy giụa, Tuất Đình tự vươn đầu ra khỏi tấm da, lắc lắc vài cái, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa.

Lửa đã tắt, nhưng bộ râu rậm rạp của y thì bị thiêu gần hết. So với dáng vẻ như "người rừng" ban đầu, giờ đây gương mặt y trông sạch sẽ hơn rất nhiều. Đường xương quai hàm sắc như dao khắc lộ rõ, hoàn toàn khác biệt.

Những người có phần trên gương mặt đẹp, nếu không phải răng hô, thường rất khó xấu. Huống hồ Tuất Đình vốn được định làm đại phản diện, nên ngoại hình của y chắc chắn không thể kém. Giờ nhìn thẳng vào gương mặt y không còn bị che khuất bởi râu tóc, Lan Nhứ phải thừa nhận y rất đẹp trai.

Nhưng vấn đề ở chỗ, bộ râu của y không bị cháy hết mà có chỗ dài, chỗ ngắn, phần đuôi còn xoăn tít lại.