Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 1

"Dù bình minh đến, chúng ta sẽ trở thành tội nhân, ta cũng tuyệt đối không trốn chạy." — Trích từ Thủy Mẫu Dạ Vũ của Chúc Lê

***

Cơn sốt cao của Lâm Cầm vừa hạ, cô ngủ mê mệt cả ngày, đến tận lúc hoàng hôn mới biết Mạnh Kính Niên về nước trước thời hạn.

Cô choáng váng đứng dậy, vội vã rửa mặt, chụp lấy một chiếc áo khoác rồi vừa mặc vừa chạy ra ngoài.

Đến tầng một mới nhận ra ngoài trời đang mưa. Mới sáu giờ rưỡi nhưng trời đã tối đen như mực.

Cô bắt taxi, ngồi trong ghế sau tối tăm như dưới đáy hồ sâu, lắng nghe tiếng mưa đập vào cửa kính xe, lòng không khỏi nhớ lại cảm giác khi đứng trên ban công nhìn theo bóng Mạnh Kính Niên rời đi.

Xuống xe, cô chạy từ cổng khu nhà vào trong, mưa làm ướt sũng cả người, mồ hôi cũng túa ra vì chạy, thật sự thảm hại. Cô vớ lấy khăn giấy, qua loa lau tóc và mặt, hít sâu một hơi rồi vội vàng gõ cửa.

Cửa kêu “tách” một tiếng mở ra, ánh sáng vàng ấm áp rọi xuống, một cô bé thò đầu ra, tóc cột cao, mặc váy đồng phục, miệng cắn một quả táo giòn tan.

“Chị, chị về rồi à.”

Cô bé là Mạnh Lạc Địch, em họ của Lâm Cầm, mười tuổi, học lớp bốn. Theo họ mẹ, tên được lấy từ câu thơ cổ “Ngọc địch thuỳ gia thính lạc mai” (Ngọc địch nhà ai nghe rơi mai). Cách phát âm tiếng Trung được chuyển thành tên tiếng Anh là Melody.

Lâm Cầm gật đầu, theo bản năng liếc vào trong nhà, nhưng không nhìn thấy gì do bị cửa chắn. Cô cúi đầu thay giày, cố làm ra vẻ tự nhiên:

“Địch Địch, chị có về trễ không?”

“Không ạ. Cậu út vẫn chưa tới, đang kẹt xe rồi.”

Lâm Cầm bước vào nhà với đôi dép lê, thím Mạnh Anh Niên đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại. Bà ấy ngước mắt nhìn cô, ân cần nói:

“Nhất Nhất, mau thay đồ ướt đi, kẻo cảm lạnh.”

“Nhất Nhất” là tên gọi ở nhà của Lâm Cầm, vì cô sinh vào ngày mùng Một tháng Giêng.

Lâm Cầm gật đầu, rẽ sang hành lang. Sau lưng truyền đến giọng thím tiếp tục nói chuyện điện thoại:

“Còn bao lâu nữa mới tới?”

Nhận ra người ở đầu dây bên kia là ai, Lâm Cầm không khỏi nín thở trong giây lát.

Cô thay đồ xong, đi rửa mặt trong nhà tắm cạnh phòng ngủ. Lấy khăn quấn mái tóc vẫn còn ẩm do mưa, nhìn chằm chằm bản thân trong gương.

Sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt đen thẳm. Trong trạng thái tự nhiên, vị trí của tròng mắt hơi chếch lên trên, để lộ một đường viền trắng ở dưới, vì vậy khi không cười trông có phần dữ dằn. Nhưng đôi môi trên lại mang hình dáng tiêu chuẩn như cánh hoa hình chữ M, tạo nên một đặc điểm vừa đối lập vừa đặc biệt. Mạnh Lạc Địch tổng kết: "Vừa ngọt vừa mặn, giống như lớp phô mai mặn trên ly trà sữa."

Ai ai cũng khen cô xinh đẹp đến mức khó tin nhưng bản thân cô lại chẳng hiểu được, khuôn mặt này toát ra vẻ âm u, đầy ma mị, đẹp chỗ nào chứ? Có lẽ thế giới này vốn vậy, những thứ khó tiếp cận lại càng khiến người ta khao khát. Cô không mấy khi cười, trên gương mặt hiếm khi xuất hiện biểu cảm nào chiều lòng thế tục.

Khi trở lại phòng khách, Lâm Cầm đã chỉnh tề hơn: Áo phông trắng, khoác ngoài denim, tóc buộc đuôi ngựa cao, cùng kiểu tóc sáng sủa giống hệt Mạnh Lạc Địch.

Cô cao 1m68, vóc dáng nổi bật, gương mặt dễ nhận diện và ăn hình, nhờ cơ duyên mà trở thành người mẫu bán chuyên.

Bình thường cách ăn mặc của cô không như vậy, chủ yếu theo phong cách tùy hứng, tự do. Chú và thím cô là những bậc cha mẹ cởi mở, không can thiệp vào chuyện của cô. Nhưng cô lại rất có ý thức về thân phận đang nương nhờ nhà người khác, hễ về nhà là luôn ăn mặc chỉnh tề, đúng mực, hoàn toàn phù hợp với hình tượng một học sinh gương mẫu, liên tục hai năm liền đứng nhất khối.

Quả nhiên, ánh mắt thím Mạnh Anh Niên nhìn cô có thêm vài phần hài lòng.

Lâm Cầm chào chú Lâm Chính Quân đang nấu ăn trong bếp, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

Từ khi lên đại học, cô không còn ở nhà chú thím nữa, chỉ ghé ăn cơm khi rảnh rỗi. Tính ra, đã hơn hai tuần kể từ lần gặp trước.

Sau khi nghe cô kể gần đây thế nào, thím Mạnh Anh Niên gật đầu hài lòng, rồi không quên quay sang con gái mình:

“Mạnh Lạc Địch, mẹ biết mẹ nói nhiều con không thích. Nhưng mẹ không cấm con theo đuổi sở thích. Chỉ cần con giống chị con, học hành và sở thích đều không bị ảnh hưởng là được…”

Lâm Cầm hiểu rõ cảm giác “con nhà người ta” khó chịu thế nào, may mà Mạnh Lạc Địch vốn rộng lượng, lại yêu quý cô, nên chưa từng vì chuyện này mà giận dỗi.

Lúc này, cửa bếp bị đẩy ra, chú Lâm Chính Quân thò đầu ra, trên người vẫn mặc tạp dề:

“Melody, nhà hết Coca rồi, con ra mua giúp cha một lon…”

Mạnh Lạc Địch đang mải nhắn tin với ai đó, hờ hững đáp “Dạ,” nhưng rõ ràng không muốn nhấc mông.

Thím Mạnh Anh Niên lên tiếng: “Năm phút thôi, đi nhanh về nhanh.”

Lâm Cầm lập tức đứng dậy: “Để con đi cho, thím ạ. Tiện thể con cũng cần mua ít đồ.”