Tiếng Lòng Hệ Thống Vai Ác Bị Tiết Lộ Thành Vạn Nhân Mê

Chương 8

Ai cũng biết cái tát đó là để diễn cho ai xem.

[Thật kỳ lạ, nếu là bọ thì phải có nốt sưng chứ, tại sao chỉ có vết thương?] Kỹ năng thời gian kết thúc, không lo bị bắt, 011 tò mò vẫy đuôi bay tới quan sát xung quanh con người.

Tất cả đều là vết cào rách da, không có nốt sưng nào.

Cậu nghiên cứu một lúc rồi bất ngờ nhớ ra gì đó, lục tìm trong kho của mình, sau đó dụi đầu mèo khóc, [Hu hu hu, chai nước ngứa cuối cùng của tôi lại bị tôi ném đi như sương khói!]

Đó là chai cuối cùng rồi.

Hàng tuyệt bản, đến cả cửa hàng cũng không còn bán.

[Chai nước ngứa tuyệt bản của tôi!] 011 đau lòng không chịu nổi.

Đây đều là những món có giá trị sưu tầm, cậu vốn định hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi về không gian hệ thống để bán đi, chắc chắn sẽ được giá tốt.

Trong khi 011 đang buồn bã vì mất điểm, bên kia Tần Kiếm đã bị tra tấn đến phát điên.

Hắn ta nhìn người đàn ông tóc đỏ trước mặt, “Anh cố ý tra tấn tôi đúng không? Chỉ để tôi từ bỏ việc gϊếŧ Lục Thai! Anh là anh tôi, không giúp tôi thì thôi! Tại sao lại giúp người ngoài!”

Tần Kiếm máu me đầm đìa, chỉ cần nghĩ tới tên thấp kém kia là hắn ta nghiến răng căm hận.

Hắn ta hoàn toàn không biết rằng trên đầu mình, chú gấu trúc nhỏ đang ra sức múa nắm đấm mèo, [Quả nhiên là cả nhà xấu xa, người anh thì ngày đêm muốn ăn móng vuốt gấu trúc, người em thì ngày ngày mơ gϊếŧ người!]

011 thấy hai chuyện này đều đáng ghét như nhau!

Người đàn ông tóc đỏ, giờ đã chính thức trở thành kẻ biếи ŧɦái, nghe thấy tiếng lảm nhảm của tên nhóc phía sau thì suýt bật cười vì tức. Có ai tự đưa móng vuốt vào miệng người ta rồi còn vu oan không chứ.

Sau đó, 011 thấy Tần Bộ Dương như bị chọc tức, quay sang nhìn Tần Kiếm.

“Cậu còn muốn gϊếŧ người? Tần Kiếm, bây giờ cậu nên thấy may mắn vì tôi không phải cha cậu.” Đôi mày sắc sảo của người đàn ông tóc đỏ vẫn mang vẻ cười cợt, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng và ác liệt. Tinh thần lực bạo ngược như lưỡi dao sắc nhọn lao thẳng về phía Tần Kiếm.

Tần Kiếm lập tức phun ra một ngụm máu, quỳ rạp xuống đất.

Hắn ta không bằng đối phương về mặt thiên phú, dù đã cố gắng nhiều lần nhưng kết quả chỉ là bị gãy mấy cái xương sườn mà chẳng có tác dụng gì.

011 nhìn dáng vẻ của hắn ta, càng cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình đã chạy nhanh, nếu không chắc chắn cũng sẽ có kết cục như vậy. Cậu vội vàng bay đến bên cạnh ký chủ, dùng móng vuốt đẩy nhẹ, [Chúng ta mau đi nhanh thôi, lỡ như Tần Bộ Dương giận đỏ mắt, đánh luôn cả chúng ta thì sao?]

Đến lúc đó, cậu e rằng sẽ biến thành mèo chỉ còn hai chân mà chạy.

Lục Thai đương nhiên không có ý kiến gì. Hắn cảm nhận được móng vuốt đang dùng sức phía sau, đầu ngón tay như hồi tưởng lại cảm giác của bộ lông mềm mại, khẽ run lên.

Cuối cùng lại kiềm chế, siết chặt tay.

[Chẳng có gì thú vị cả, suốt ngày chỉ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, chỉ làm mấy loại bia đỡ đạn độc ác như Tần Kiếm sợ thôi.] 011 hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa rồi còn sợ đến mức ôm lấy đuôi, đang định đẩy ký chủ tranh thủ cơ hội rời đi thì thấy phía trước, nơi họ định chạy trốn, bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên loài người chạy tới.

Có vẻ như người này có chút địa vị, đám binh lính không biết từ lúc nào đã bao vây nơi đây tự giác nhường ra một lối đi.

011 nhìn dòng chữ “NPC” trên đầu người đàn ông trung niên, cảm thấy chẳng có gì thú vị, quẫy quẫy đuôi. Nhưng ngay sau đó, cậu thấy người đàn ông trung niên xông đến trước mặt Tần Bộ Dương, chỉ vào mũi gã mà chửi một trận tơi tả.

Sau đó quay sang ôm đứa con nuôi ở bên cạnh, nhẹ giọng an ủi.

[???] 011 khó hiểu kéo ký chủ dừng lại, [Kẻ làm sai không phải là Tần Kiếm sao? Lẽ nào người đàn ông này bị già cả lú lẫn rồi? Nhìn thì cũng chỉ tầm hơn 40 tuổi, thật đáng thương.]