011 lập tức cảm thấy ký chủ của mình không còn lạnh lùng nữa. Khi ở không gian hệ thống, cậu đã quen giả vờ ngoan ngoãn, giờ đây vô thức chui vào lòng ký chủ, dùng đầu tai cọ cọ vào cằm ký chủ, như thể đây là người quan trọng nhất của mình.
Còn việc ký chủ là người cực kỳ ghét tiếp xúc cơ thể với loài người liệu có ghét không thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.
011 vừa nghĩ như vậy vừa giẫm giẫm móng vuốt, hoàn toàn không nhận ra rằng ký chủ lạnh lùng của mình lúc này lại có vẻ hơi không tự nhiên. Những ngón tay rõ khớp của hắn đã chìm sâu vào bộ lông của cậu mà không hề tỏ vẻ chán ghét.
[Ký chủ, anh tin tôi đi, lần này là tai nạn, không phải trình độ bình thường của tôi.] Vì lo lắng hình tượng trưởng thành và uy nghiêm của mình bị tổn hại, cậu lại dùng đầu tai cọ cọ lần nữa.
011 không muốn quay lại những ngày bị ký chủ giáo huấn ở các thế giới khác trước đây.
Ở thế giới này, cậu muốn làm vua của gấu trúc nhỏ!
Lục Thai cúi đầu, đôi mày trầm lặng che giấu cảm xúc cuộn trào. Biểu hiện bên ngoài là gã ôm chặt chú gấu trúc nhỏ nhẹ tênh trong lòng, như thể đang ôm một quả bom. Cuối cùng, cũng lộ ra vài phần ngây ngô của một thiếu niên.
Như một sinh viên trong trẻo ngồi trên sân trường, bỗng dưng được mèo hoang chọn để ban ơn, cho phép sờ tai hai lần.
011 thì lại nghĩ ký chủ đã bị mình hù dọa, lập tức quên hết sự khó chịu ban nãy, đắc ý nói, [Ban nãy thực ra tôi làm vậy chỉ để khiến Tần Bộ Dương mất cảnh giác thôi. Anh ta trông giống như một tên biếи ŧɦái thích ăn móng mèo vậy!]
Cậu vẫn còn nhớ mối thù ban nãy, định tiếp tục bịa chuyện thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở cuối hành lang.
Ngay sau đó, Tần Bộ Dương với mái tóc đỏ rực xuất hiện từ góc khuất, dẫn theo một nhóm binh lính. Khuôn mặt đậm chất lai của gã dưới ánh đèn vàng mờ lại càng mang vẻ sắc bén đầy công kích, giống như một con quỷ yêu diễm.
[Xong rồi, ký chủ, anh ta đuổi tới đây rồi!] 011 không ngờ tên phản diện này lại không bị mình qua mặt, [Quả nhiên, tất cả phản diện ở thế giới này đều giống nhau! Anh ta bây giờ thực sự giống mụ mẹ kế rắn rết trong truyện công chúa Bạch Tuyết.]
Cậu vừa định kéo ký chủ nhanh chóng rời đi thì thấy nụ cười thoải mái trên khuôn mặt người đàn ông tóc đỏ kia đột nhiên đông cứng lại.
Lại càng giống hơn.
“Đúng ở đây, lục tung nhà họ Tần lên cho tôi, dù lật ngược cả căn nhà cũng phải tìm cho ra cậu ta.” Tần Bộ Dương đứng lại vài bước, mặt nở nụ cười nhưng giọng điệu lại đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Nghe xong, 011 càng hoảng sợ hơn.
Hành lang này trước sau đều có người, thậm chí còn có những người cầm thiết bị chuyên dụng vào phòng để lục soát. Cậu chẳng lẽ phải dẫn ký chủ bay thẳng qua sao?
011 đang định thử xem có thể làm vậy không thì đột nhiên thấy cánh cửa phòng bên cạnh, vốn bị binh lính đập vài lần vẫn không mở, lại bị một người giật mạnh ra. Sau đó, cậu thấy Tần Kiếm đã từng dẫn người muốn gϊếŧ ký chủ của cậu ở D32, xuất hiện với vẻ mặt đầy khó chịu.
Nhưng lúc này Tần Kiếm lại không giống như trước.
011 nhìn thấy hắn ta liên tục gãi những vết thương trên người, có chút kỳ quái nhìn ký chủ, [Nhà họ Tần lớn như vậy cũng có bọ sao? Anh ta gãi đến mức sắp thành mèo hoa rồi.]
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy máu me đầm đìa.
“...” Lục Thai im lặng lắc đầu. Lần trước khi thấy tin bọn họ được cứu, trên người hắn ta đã có những vết thương như thế.
Chỉ là không nhiều như bây giờ.
Tần Kiếm dường như không để ý đến ánh mắt mọi người. Vì cảm giác đau và ngứa từ vết thương, hắn ta phát điên, lập tức tát thẳng vào mặt người lính vừa gõ cửa. “Tôi khó khăn lắm mới ngủ được, tại sao lại gọi tôi dậy!”