Ngoài ra còn có một tiếng sử dụng phòng học giả thuyết. Bởi vì nhiệm vụ chính của ký chủ là trở thành thợ thủ công làm tượng chuyên nghiệp, vậy nên mỗi tác phẩm của ký chủ đều được chấm điểm, hệ thống sẽ tự động cho điểm, điểm số cũng là điểm tích lũy mà ký chủ nhận được. Mặt khác, hoàn thành nhiệm vụ chính sẽ nhận được một số điểm tích lũy lớn.”
Thanh Xuyên tính toán, cho dù không cần thiêu, chỉ tính việc tạo hình đơn giản, hong khô, tô màu thì nửa tháng trôi qua cũng chưa chắc có một tác phẩm, xem ra trong thời gian này hắn chỉ phải dựa vào một điểm tích lũy mỗi ngày để sống qua ngày.
“Hệ thống, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ thì các cậu được cái gì? Đừng nói với tôi là các cậu làm từ thiện nhé.”
Hệ thống cũng không định lừa gạt hắn, đây không phải ký chủ đầu tiên của nó, dù sao sinh vật trí tuệ luôn có bản năng đa nghi: “Khi ký chủ đạt được danh vọng sẽ được chuyển hóa thành tín ngưỡng, trong đó có một phần mười được giữ lại làm năng lượng cho hệ thống hoạt động, số còn lại sẽ nộp lên trên. Việc thu thập tín ngưỡng từ sinh vật trí tuệ sẽ trợ giúp cho việc hình thành thế giới mới, cũng có thể dùng chế tạo các loại công cụ mới, tóm lại đều là dùng để làm chất dinh dưỡng vận hành hệ thống, nhưng tín ngưỡng đối với sinh vật cacbon thì trừ khi là thần linh, ngoài ra không có tác dụng gì lớn.”
“Ồ? Ký chủ đời trước chết như thế nào vậy?”
“Tìm đường chết… à, anh nghe tôi giải thích. Là thế này, ký chủ được hệ thống bảo vệ sẽ không dễ chết, cho dù có chết nhưng chỉ cần còn điểm tích lũy thì linh hồn cũng không biến mất, vẫn có cơ hội gỡ gạc. Nhưng cho dù đãi ngộ có tốt cỡ nào cũng không cứu giúp được người muốn đi tìm cái chết. Ký chủ đời trước là một tên ngu ngốc, có thời gian lại không đi trâu dồi kỹ năng, mới đạt được chút thành tựu đã muốn mở hậu cung, kết quả là đạp trúng một vị đại lão trong thế giới đó. Vị đại lão kia vừa ra tay đã nhằm thẳng vào linh hồn, nếu không phải tôi chạy nhanh thì đã cùng chung kết cục với người đó rồi.”
Giọng của hệ thống đầy chua xót, liên tục nhấn mạnh: “Chúng ta là hệ thống thợ thủ công, làm người phải sống hiện thực, đừng nghĩ tới việc xưng vương xưng bá rồi mở hậu cung, chúng ta không có số mệnh đó đâu. Nhưng hệ thống thật sự rất có ích, không chỉ có thể mua sắm đủ loại tài nguyên, còn có thể đổi mới số lần đào quặng, có thể mở phòng dạy giả thuyết. Điều quan trọng nhất là, nếu ký chủ thăng tới cấp bậc cao nhất của thợ thủ công là “thợ thần” thì khi ký chủ chế tạo đồ vật, nó có khả năng sinh ra “linh”, mỗi một “linh” mới ra đời đều sẽ báo đáp ký chủ, nếu ký chủ bán cho hệ thống thì có thể đổi lấy kim cương, kim cương có thể dùng để mua vật phẩm đặc biệt. Cho dù chúng ta chỉ là hệ thống sinh hoạt nhưng nếu cố gắng vẫn có thể đi tới đỉnh kim tự tháp!”
Thanh Xuyên không nói gì nữa, nếu thật sự mọi chuyện dễ dàng như nó nói thì hệ thống cần gì phải dùng một đống từ “nếu”, “có cơ hội” kia chứ?
Tay nghề của Thanh Xuyên bình thường, cháo nấu ra còn hơi dính chảo nhưng lúc đói khát thì ăn cái gì cũng được. Hắn ăn nhanh hai chén cháo, cất phần còn lại vào một chiếc nồi niêu có nắp, đặt ở một góc râm mát, để dành cho bữa tối. Trong phòng bếp đã có chút đồ đạc mọc nấm, hắn vứt hết tất cả, cẩn thận quét sạch phòng bếp một lần, kiểm kê một hồi chỉ còn ba bốn chai lọ, bình muối hết, bình nước tương đã mốc, chai dầu chỉ còn lại một chút dưới đáy, ngay cả con chuột bị tìm được cũng gầy óm o.