Tiến Tới Cuộc Sống Sinh Hoạt Hàng Ngày (Xuyên Nhanh)

Chương 5: TG1: Người nặn tượng đất

Cậu họ của cậu ta không chịu nhận, lý do là vì nam tử trẻ tuổi ở chung nhà không tiện vì có con gái, dù cả hai là vị hôn phu thê với nhau cũng không được. Ở lại khách điếm thì một ngày tốn tới mười đồng tiền, cậu ta ở không nổi, cũng không muốn về quê, thế là cậu ta tìm một người môi giới tìm một căn phòng có người chết, giá tiền đặc biệt rẻ để ở lại, cũng là căn nhà hiện tại. Vị trí này khá vắng vẻ, hơn nữa gia đình này là chết cả nhà, đồ vật bên trong gần như bị thiêu sạch, nên dù mảnh đất rộng gần một mẫu cũng chỉ tốn khoảng 70 lượng bạc.

Chị họ đã 16 tuổi, không còn nhỏ, không đợi được bao nhiêu năm nữa, nên cậu họ nói rằng nếu cậu ta trong vòng nửa năm không thể tìm được một công việc đàng hoàng, ít nhất cũng phải đủ tiền ăn uống hàng tháng, như vậy cậu họ mới có thể gả con gái cho cậu ta.

Điều kiện này không hề hà khắc, bản thân nguyên chủ cũng hiểu, vậy nên cậu ta bắt đầu tìm việc làm. Tìm việc trong thành không dễ, dù muốn làm việc rửa chén sau bếp cũng phải học trước ba năm, dù có tới bến tàu làm cu li khuân vác thì với cơ thể gầy gò nhỏ bé cũng không có ai chịu mướn cậu ta, còn mấy việc như đổ phân giúp các gia đình thì đã đủ người. Mấy năm qua nguyên chủ chỉ học được mỗi việc thiêu gạch, nhưng thợ thủ công trong thành đều là người buôn bán nhỏ, không thể chuyên môn mướn một người về làm được, huống chi còn có các học đồ làm việc miễn phí. Cậu ta tìm khắp nơi nhưng không tìm được, chỉ đành sống bằng số tiền còn lại.

Bản thân nguyên chủ không thuận lợi, phía bên cậu họ lại có người nhòm ngó. Trong nhóm nha dịch, cậu họ nhìn trúng một người trẻ tuổi, lớn lên cường tráng, phù hợp thẩm mỹ của đa số người dân tầng lớp thấp, tuổi tác cao hơn chị họ một chút, cũng biết chiều chuộng con gái.

So về tài sản, người này có nhà có xe. So công việc, người này là nhân viên chính thức. So vẻ ngoài, người này càng thêm cao lớn, tạo cảm giác an toàn. So lãng mạn, người này thường xuyên mua quà lấy lòng toàn bộ gia đình cậu họ… vậy nên nguyên chủ thua.

Kết quả đã quá rõ ràng, chỉ nửa năm, nguyên chủ mất vị hôn thê. Hơn nữa giá hàng ở tỉnh thành quá cao, bản thân nguyên chủ không có công việc ổn định, tám mươi lượng trong người chỉ còn thừa hai lượng, sắp trở thành tên ăn mày bị đuổi ra ngoài.

Bởi vì quá giận dữ, nguyên chủ về quê một chuyến, không những không được người thân an ủi mà còn bị anh chị hợp nhau cười nhạo, tổn thương lòng tự trọng. Nguyên chủ vốn cũng chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi, trong lúc xúc động, cậu ta đã nuốt vàng… à không, là nuốt cục đồng.

“Cục đồng trong bụng còn không?”

“Không, đã sớm lấy ra rồi.”

“Ừ.” Thanh Xuyên thả lỏng cơ thể, hắn chạy vào trong bếp tìm kiếm một chút, trên cơ bản là chẳng còn cái gì cả. Hôm qua vốn còn chút cháo, nhưng bởi vì để suốt đêm nên đã hơi chua. Nếu là dân bản địa thì tất nhiên không chê, bởi vì thức ăn rất quý giá, nhưng Thanh Xuyên không chịu được, hắn đã sớm bị cuộc sống hiện đại nuông chiều kén cá chọn canh, một chốc thay đổi khẩu vị là không thể được, đồ ăn để qua đêm chỉ có vận mệnh bị bỏ vào thùng rác.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành mở cửa hàng hệ thống, tìm kiếm các loại nguyên liệu nấu ăn thô sơ chưa qua gia công, giá cả đặc biệt thấp, dùng một điểm cũng có thể mua được mười cân gạo trắng. Hắn hiện tại chỉ có lẻ loi một điểm đăng nhập, vậy nên quyết định mua luôn mười cân gạo trắng, luống cuống tay chân nhóm lửa nấu cơm.