Việc điều chỉnh người máy vốn dĩ rất bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ là người máy đó quá đáng yêu, hoàn toàn không giống phong cách của Kính Tinh Lan.
Mọi người đều biết Kính Tinh Lan là một người theo chủ nghĩa thực dụng điển hình, hắn chế tạo cơ giáp chỉ chú trọng sức mạnh, chưa bao giờ để ý tới vẻ ngoài. Vậy mà bây giờ, trước mắt lại là một người máy nhỏ nhìn rất ngây thơ đáng yêu, khiến người khác không tin nổi rằng đây là sản phẩm của hắn.
Điều càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn nữa, người máy này lại được làm bằng gỗ! Gỗ!
Mặc dù đây chỉ là một người máy nhỏ, nhưng nó làm từ gỗ—thứ gỗ nào lại có thể chế tạo ra robot? Những loại cây dễ gãy ở tinh hệ Tây Mông chắc chắn không thể làm được điều này.
"Đại..đại sư, không phải ngài dùng gỗ của cây lá tròn đáng yêu đó chứ?" Tân Chương vừa kinh ngạc vừa lo lắng, lo đến mức nói lắp.
"Không phải." Kính Tinh Lan chỉ nói hai chữ đơn giản, nhưng cả hai lại hoàn toàn yên tâm.
Sau khi an lòng, Kỳ Hồng Sướиɠ nhìn chằm chằm vào người máy nhỏ trong tay Kính Tinh Lan, nói:
"Đại sư, ý tưởng này thật sự rất hay, người máy bằng gỗ độc nhất vô nhị trong tinh hệ Tây Mông, nếu mang đi đấu giá, chắc chắn sẽ bán được với giá rất cao."
"Ồ, đúng thế. Hai ngày nữa sẽ có buổi đấu giá toàn mạng!" Tân Chương đột nhiên bừng tỉnh.
Buổi đấu giá trên tinh võng không yêu cầu người tham dự phải có mặt, chỉ cần quay video toàn cảnh sản phẩm và gửi trước cho ban tổ chức, sau đó có thể thao tác hoàn toàn trên mạng, điều này đúng là rất tiện cho bọn họ tham gia.
Kính Tinh Lan dừng tay, không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, hắn đưa mỗi người một quả linh quả, sau đó đóng cửa trước ánh mắt lưu luyến của bọn họ.
Mang theo người máy gỗ vừa điều chỉnh xong, Kính Tinh Lan trở lại hồ nước ở sân sau. Một lát sau, Mộc Chú Nhu và Wu Wu xuất hiện: "Đại sư, hôm nay ngài dậy sớm thế."
Mộc Chú Nhu cùng Wu Wu ngồi xuống sàn gỗ, Sơ Sơ đã mang bữa sáng qua từ trước.
Không phải mỗi bữa Mộc Chú Nhu đều chuẩn bị cho Kính Tinh Lan, đặc biệt là bữa sáng. Khi y ăn sáng, Kính Tinh Lan thường chưa thức dậy, nhưng hôm nay thì khác.
"Đại sư, đây là ngô tôi và Sơ Sơ tự trồng, vừa mới hái, ngài thử xem." Mộc Chú Nhu nói.
Kính Tinh Lan nhận bát từ tay Sơ Sơ, phát hiện trong bộ đồ ăn của mình lại có thêm một chiếc thìa tinh xảo. Trên lá sen xanh mướt, bữa sáng màu sắc rực rỡ bày ra trước mắt, nhìn là thấy vui vẻ.
Hắn dùng thìa xúc một miếng cho vào miệng, hạt ngô vàng thơm ngọt mềm mịn, đậu xanh bùi bùi có chút chát, quả đỏ chua ngọt, tôm trong suốt dai giòn. Không chỉ màu sắc phong phú, mà hương vị cũng có tầng lớp rõ ràng, ăn một miếng cũng đủ khiến người ta cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.
Kính Tinh Lan ăn xong rất nhanh, không để lại thứ gì, cả chén nước ngô đặc sánh cũng bị hắn uống cạn trong một hơi.
Mộc Chú Nhu và Wu Wu vẫn đang cầm thìa, từ tốn ăn từng miếng, Động tác của một người một thú rất đồng điệu, ăn hai thìa ngô, uống một ngụm nước ngô. Ăn một cách nhỏ nhẹ, thư thả mà đầy thỏa mãn.
Tay cầm thìa vững vàng, nhai chậm rãi, ngay cả ăn cơm cũng có thể tạo nên một bức tranh đẹp đẽ. Kính Tinh Lan nhìn một lúc, sau đó lặng lẽ quay đi, chăm chú vào quang não của mình, cảm thấy bản thân – một người sống trong nền văn minh cấp cao – lại giống như kẻ hoang dã hơn so với bọn họ.
Khi Mộc Chú Nhu ăn xong, Kính Tinh Lan cũng gấp quang não lại. Lúc Sơ Sơ tới dọn chén bát, Kính Tinh Lan đưa một người máy nhỏ bằng gỗ mà hắn đã khắc chữ cả đêm qua, nhét vào túi trữ vật.