Ta Đoạt Tình Người Khóc Cái Gì? Thiên Kim Giả Mang Theo Tông Môn Phi Thăng

Chương 38: Thẩm Tang Nhược về rồi

Ôn Huyền ánh mắt như đuốc, Lạc Sở lập tức im bặt.

Ánh mắt ấy khiến hắn ta toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Bị nhị sư huynh nhìn ra rồi sao? Không thể nào!

May mà Ôn Huyền nhanh chóng dời mắt đi.

“Chư vị đừng vội, ba tháng trước chính là lúc ngũ sư muội chúng ta bị trọng thương hôn mê, khoảng thời gian này nàng vẫn luôn dưỡng thương.”

Lục Thời Khanh cười khẩy một tiếng, “Thẩm Tang Nhược tuy hành sự bất đoan, nhưng cũng không đến mức vô phép vô thiên như vậy, các ngươi muốn vu oan cho nàng?”

Ôn Huyền tiếp tục nói: “Việc này Tông chủ và Sư tôn đều có thể làm chứng, cho nên chuyện các ngươi nói không thể nào là nàng làm.”

Nghe Ôn Huyền nói, Lạc Sở sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.

Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao "chứng cứ" bày ra trước mặt mà họ vẫn không tin.

Hỏng rồi! Xong đời rồi! Hắn ta chắc chắn xong đời rồi!

Đang yên đang lành, sao Thẩm Tang Nhược lại bị thương vào đúng ba tháng trước?

Kế hoạch của hắn ta gặp vấn đề lớn rồi!

“Lúc ‘Thẩm Tang Nhược’ đó đưa giấy nợ cho các ngươi, các ngươi có nhìn rõ mặt người nọ không?” Phong Hạc Vân hỏi.

“Cái này…” Mọi người suy nghĩ một hồi.

“Hình như đúng là không thấy rõ mặt y, người nọ mặc đồ đen, bịt mặt, chỉ nói mình là Thẩm Tang Nhược.”

“Còn đưa lệnh bài đệ tử Phi Vân Tông cho chúng ta xem.”

“Nếu không có gì khác chứng minh thân phận của ngũ sư tỷ, vậy đây chỉ là một hiểu lầm.” Bạch Mộc Mộc giả vờ bâng quơ nói, “Ta đã bảo ngũ sư tỷ không phải người như vậy mà.”

Nhờ lời nhắc nhở của nàng ta, rất nhanh đã có người nhớ ra, “Đúng rồi, người đó còn cho ta xem ngọc bội của đệ tử Lăng Tiêu chân nhân, ta đã vẽ lại nó, mọi người xem, có phải thế này không?”

Người nọ lấy ra một tờ giấy, trên giấy chính là hình vẽ ngọc bội của đệ tử thân truyền Lăng Tiêu chân nhân.

“Đúng đúng đúng, chúng ta cũng đã thấy rồi.”

Nhiều người đã thấy như vậy, người kia quả thực là đồ đệ của Lăng Tiêu chân nhân.

Vậy thì chỉ còn lại một mình Lạc Sở chạy loạn bên ngoài, hơn nữa từ nãy hắn ta đã hành động khác thường, có nhiều điểm đáng ngờ.

Ánh mắt Ôn Huyền cùng mọi người đều đổ dồn về phía Lạc Sở.

“Mọi, mọi người nhìn ta làm gì? Đâu phải ta làm.”

Lạc Sở hoảng hốt, nhưng vẫn một mực chối.

Tiểu sư muội làm vậy là có ý gì, sợ hắn ta “chết” chưa đủ nhanh sao?

Bạch Mộc Mộc biết khi Lạc Sở chứng minh mình là “Thẩm Tang Nhược”, hắn ta sẽ lấy lệnh bài đệ tử thân truyền ra làm bằng chứng.

Lạc Sở thường xuyên lén lút đưa nàng xuống núi, gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối, tất nhiên đều đổ lên đầu Thẩm Tang Nhược.

Hắn ta nhìn về phía Bạch Mộc Mộc, nàng ta đáp lại hắn ta bằng một ánh mắt.

Trong lúc hoảng loạn, Lạc Sở vẫn kịp nắm bắt được ý tứ trong ánh mắt Bạch Mộc Mộc.

“Các ngươi không tin ta phải không? Vậy chúng ta đi tìm Thẩm Tang Nhược đối chất!”

Chỉ cần Thẩm Tang Nhược tự mình thừa nhận, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

Tiểu sư muội quả nhiên thông minh, sao hắn ta lại không nghĩ ra nhỉ?

“Ai biết được có phải nàng lấy việc bị thương nặng làm cớ che giấu, lại còn đổ tội lên đầu ta hay không.” Lạc Sở lấy lại được tự tin.

“Thật đúng là không thể nhẫn nhịn được nữa!”

Lạc Sở tự tìm cho mình một lý do chính đáng cho sự kích động này.

“Ta thân trong sạch, lòng ngay thẳng, đương nhiên không sợ đối chất!”

Lạc Sở làm ầm ĩ một hồi, mọi người bất đắc dĩ đành phải đi tới động phủ của Thẩm Tang Nhược.

Hắn ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ổn rồi! Vạnsự ổn thỏa!

Tuy rằng làm vậy có lỗi với Thẩm Tang Nhược, nhưng hắn ta thật sự không còn cách nào khác.

Lạc Sở đi giữa đám đông, trong lòng đã có tính toán.

Hắn ta hoàn toàn không nghĩ đến việc Thẩm Tang Nhược sẽ không thừa nhận.

Chỉ cần một ánh mắt của hắn ta, Thẩm Tang Nhược chắc chắn sẽ gánh tội thay hắn ta.

Nếu không, tình nghĩa sư huynh muội bao năm nay coi như chấm dứt, hừ.

Nhưng hắn ta không biết, trong những tháng hắn ta vắng mặt, Thẩm Tang Nhược đã thay đổi rất nhiều.

Vì vậy, Thẩm Tang Nhược vừa về đến trước động phủ của mình đã thấy cảnh tượng vừa rồi.

“Ê, Thẩm Tang Nhược về rồi!”

Lạc Sở mắt tinh, là người đầu tiên phát hiện ra Thẩm Tang Nhược, sau đó vội vàng chạy tới.

Hắn ta thấy nàng vẫn khỏe mạnh, còn có thể ra khỏi động phủ đi dạo, nào có giống dáng vẻ người bị thương nặng.

Thế mà lại hại hắn ta thảm như vậy!

Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Tranh thủ lúc những người khác chưa kịp phản ứng, hắn ta hạ giọng nói với nàng:

“Sư muội, sư muội tốt của ta, giúp sư huynh với, sư huynh cầu xin muội!”

“Cứ như vậy nhé, sư huynh sẽ mãi nhớ ơn muội!”