Ta Đoạt Tình Người Khóc Cái Gì? Thiên Kim Giả Mang Theo Tông Môn Phi Thăng

Chương 37: Thẩm Tang Nhược về rồi

“Chúng ta đều là tiểu thương buôn bán nhỏ, mong tiên tử thương tình, trả lại số linh thạch còn thiếu.”

Chủ tiệm dẫn đầu khóc lóc thảm thiết.

“Đúng là lần này ngũ sư muội hơi quá đáng rồi.” Lạc Sở ra vẻ đau lòng thất vọng.

Giấy nợ trên tay hắn ta cũng đã cho Ôn Huyền xem qua, đúng là nét chữ của Thẩm Tang Nhược.

Đây là Lạc Sở cố tình bắt chước, đảm bảo không ai nhìn ra sơ hở.

“Giấy nợ cộng với khoản lỗ tổng cộng là 1245 linh thạch thượng phẩm và 250 linh thạch trung phẩm.”

“Trời ạ, sao lại nợ nhiều như vậy?” Lạc Sở che miệng, giả vờ kinh ngạc.

Bạch Mộc Mộc nhìn Lạc Sở diễn kịch, chỉ thấy hắn ta ngu ngốc như heo.

Trước kia, chiêu này của Lạc Sở luôn hiệu nghiệm.

Nhưng lần này khác trước, chuyện này căn bản không thể là do Thẩm Tang Nhược làm.

Con số này vừa nói ra, Ôn Huyền cùng những người khác đều kinh ngạc.

Phải biết rằng, thân là đệ tử chân truyền của Lăng Tiêu chân nhân, mỗi tháng tông môn cũng chỉ phát 15 linh thạch thượng phẩm.

Thẩm Tang Nhược là con gái của Tông chủ, được Thẩm Đạo Trần chu cấp, tự nhiên không thiếu linh thạch.

Nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy.

“Hoặc là bảo Thẩm Tang Nhược trả lại linh thạch, hoặc là chúng ta sẽ báo cáo lên tông môn, để tông môn trừng phạt nàng!”

Phi Vân Tông có quy định rõ ràng, không được ức hϊếp người khác, càng không được làm chuyện mờ ám.

Nếu phát hiện, nhất định sẽ nghiêm trị!

Huống chi lần này còn liên lụy đến nhiều người như vậy, số tiền lại lớn.

“Đúng! Nói đúng lắm! Dù là đại tông môn cũng không thể ức hϊếp người ta như thế!”

“Đức hạnh như vậy mà cũng là con gái của Tông chủ Thẩm, quả nhiên là đồ giả mạo.”

“Các ngươi là sư huynh sư muội của Thẩm Tang Nhược, nàng không trả, thì các ngươi trả đi!”

Một số kẻ quá khích đã bắt đầu buông lời nhục mạ Thẩm Tang Nhược.

Những lời lẽ ô uế ấy lọt vào tai Ôn Huyền, khiến hắn ta nhíu mày.

Nhưng hắn ta vẫn nén bất mãn trong lòng, hướng về phía đám người nói: “Mọi người hãy bình tĩnh lại.”

Lạc Sở luôn giỏi quan sát sắc mặt người khác.

Thấy bộ dạng của Ôn Huyền, hắn ta chắc chắn rằng nhị sư huynh đã tin lời đám đông, đang tức giận Thẩm Tang Nhược lắm.

Hắn ta không thể để chuyện này trở nên ầm ĩ, cách tốt nhất là để bọn họ chia đều số linh thạch nợ.

Rồi để Thẩm Tang Nhược bị mắng một trận, chịu chút trừng phạt là được.

Đang định lên tiếng, chỉ nghe Ôn Huyền nói: “Các ngươi nói những chuyện ngũ sư muội làm đều là hai tháng trước đúng không?”

Mọi người đồng tình.

“Vậy thì không thể nào là ngũ sư muội.”

“Cái gì? Trên giấy nợ viết rõ ràng cơ mà.”

“Ngươi là sư huynh của nàng, chẳng lẽ muốn bao che cho nàng sao?”

Sự việc diễn ra không như hắn ta tưởng tượng, Lạc Sở sốt ruột.

Nhị sư huynh thay đổi tính nết rồi? Trước đây nghe nói chuyện thế này, Ôn Huyền luôn là người đầu tiên mắng Thẩm Tang Nhược mà.

“Đúng vậy, nhị sư huynh, huynh nói gì thế? Chứng cứ rõ ràng, chính là ngũ sư muội làm.”

“Hơn nữa ngũ sư muội xưa nay hành vi không thiện, làm không ít chuyện tương tự, huynh…”