Thiếp Thất Tâm Cơ Yêu Kiều Mị Hoặc, Dứt Khoát Đều Bỏ Cha Lấy Con!
Chương 14
Sau khi tết tóc xong, nàng bước ra sân, không hề chớp mắt mà hái một bó hoa nhỏ, cắm vào bình hoa trên bàn trang điểm.
Đầu ngón tay nàng như bạch ngọc, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, đôi môi đỏ mọng hé mở, khẽ lẩm bẩm: "Người đầu tiên sẽ là ai đây?"
Không hiểu sao, hệ thống lại không khống chế được mà rùng mình một cái.
Tiêu Điệp tưởng rằng sau khi không hỏi han được gì từ chỗ Hồ thông phòng, mấy người này sẽ yên tĩnh một thời gian.
Nhưng luôn sẽ vẫn có những người cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Nàng vẫn duy trì những hoạt động hoàn ngày của nguyên chủ, nhưng khi đi vào nhà ấm trồng hoa để chăm sóc hoa cỏ, nàng đã lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Việc ở hoa viên cũng không phải là quá thoải mái, nhưng lại có ưu điểm là việc nhiều thì cũng sẽ có nhiều người làm.
Còn có một vài gã sai vặt chuyên phụ trách những công việc vất vả như bồi đất, khuân vác nữa.
Nhưng hôm nay, khi nàng đến thì lại chẳng thấy có ai làm việc ở đây cả.
Toàn bộ khu hoa viên chỉ còn mặt mỗi vị quản sự là Lưu bà tử - lúc này, đang ung dung chờ nàng ở đằng kia.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tiêu thông phòng à. Một ngày không gặp, sắc mặt ngươi hình như tốt lên không ít nhỉ. Nhưng sao nhanh thế mà đã bị trả về chỗ lão nô này rồi?"
Lưu bà tử liếc xéo nàng với ánh mắt châm chọc soi mói, khiến cho bản mặt rỗ của bà ta trông lại càng thêm xấu xí.
Tiêu Điệp học theo bộ dáng của nguyên chủ, cúi đầu run rẩy bờ vai, trông vô cùng đáng thương, để mặc cho Lưu bà tử chế nhạo mình.
Lưu bà tử lập tức càng thêm tin tưởng chuyện nàng bị tướng quân ghét bỏ, thế nên khí thế của bà ta cũng càng thêm kiêu ngạo hơn nữa.
"Con người ấy à, sợ nhất là không tự hiểu lấy mình. Không thấy rõ bản thân có mấy cân mấy lạng, cứ nghĩ bất kỳ ai là cũng có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng đấy à? Nếu không có mệnh phú quý thì cũng chỉ uổng công làm trò cười cho người ta thôi. Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, làm việc đi, tưởng mình là chủ nhân thật đấy à!"
Tiêu Điệp ngẩng đầu nhìn qua một chút, lại nhanh chóng cúi xuống.
"Vậy còn những người khác đâu? Sao bọn họ đều vắng mặt vậy? Một mình ta sao mà làm hết được?"
“Chuyện của người khác cũng tới phiên ngươi hỏi tới!”
Lưu bà tử một tay chống nạnh một tay dùng đầu ngón tay chọc mạnh vào trán Tiêu Điệp.
"Nhanh đi làm việc đi! Hôm nay nếu không làm xong thì đừng hòng được về nghỉ!"
Lưu bà tử nói xong thì quay người bỏ đi luôn.
Hoa viên rộng lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Tiêu Điệp.
Bà ta vừa đi, Tiêu Điệp ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay gãi lên trán bị móng tay Lưu bà tử chọc đỏ.
Ánh mắt nàng lóe lên, Tiêu Điệp cười tươi, trông còn rực rõ hơn cả hoa trong vườn nữa.
Nhưng 0238 lại cảm thấy nụ cười của nàng có chút đáng sợ, mang theo một vẻ âm u gì đó, khiến lòng người không khỏi rùng mình.