Thiếp Thất Tâm Cơ Yêu Kiều Mị Hoặc, Dứt Khoát Đều Bỏ Cha Lấy Con!

Chương 13

Sau khi các quản sự nhận đồ ăn sáng xong thì sẽ đến gặp phu nhân để xử lý những chuyện phát sinh trong phủ.

Lúc đó cũng là lúc mà các tiểu thϊếp và thông phòng của các viện đến thỉnh an phu nhân.

Người đến người đi, mà Sở Liên Nhi thì vẫn đang phải quỳ ở giữa sân.

Tiêu Điệp cùng những người thông phòng khác không có tư cách gặp mặt phu nhân để thỉnh an.

Nàng và những thông phòng này chỉ cần hành lễ ở trong viện của phu nhân thì coi như là đã thỉnh an rồi.

Thấy Sở Liên Nhi quỳ gối trong sân, Tiêu Điệp không nhịn được mà nhếch khóe miệng, không chút e dè mà lộ ra một nụ cười lạnh.

“Ký chủ đừng cười, nàng ta phát hiện rồi kìa!”

“Vốn là đang cười cho nàng ta thấy mà.”

Nếu không, làm sao cô có thể hạ nước cờ tiếp theo được đây?

Chẳng lẽ muốn cả đời đều phải ở trong hoa viên mà lén lút dụ dỗ Tần Chí sao?

Một lần hai lần còn có thể xem là lạc thú, nhưng thời gian dài thì Tiêu Điệp không nghĩ rằng một gã đàn ông chó má như Tần Chí sẽ vẫn luôn cùng chơi trò chơi này với nàng đâu.

Đến lúc đó, coi như là cô bận rộn vô ích rồi.

Ý cười nơi khóe miệng Tiêu Điệp cứ thế mà lọt vào tầm mắt của Sở Liên Nhi.

Sở Liên Nhi chỉ có thể nhịn cơn tức, hàm răng cắn chặt, hận không thể xông lên xé nát Tiêu Điệp ra.

Nhưng ả ta không dám.

Thời gian ả ta bị phạt quỳ vẫn chưa kết thúc.

Lúc này, cho dù trên trời có rớt xuống mưa đá đi nữa, ả ta cũng không dám động đậy dù chỉ một chút.

Ả ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tiêu Điệp hành lễ xong rồi thong thả rời đi.

Từ đây về sau, mỗi ánh nhìn của Tiêu Điệp dành cho ả ta, dù chỉ thoáng qua, đều như thể đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Sở Liên Nhi.

Chờ cho hai canh giờ qua đi, hai mắt của Sở Liên Nhi cũng đã khóc đến sưng đỏ, trông chẳng khác gì hai quả đào.

“Phu nhân, Liên Nhi chỉ là không cẩn thận, sao có thể khiến tướng quân giận dữ đến như vậy được! Còn cả con ả nông thôn ti tiện bò ra bùn lầy bẩn thỉu kia nữa! Vậy mà nó lại dám cười nhạo ta! Chuyện hôm nay có phải do nó gây ra hay không? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra ở hoa viên tối qua…”

Sở Liên Nhi nói đến đó, thấy sắc mặt Sở Nhạn Khê trở nên âm trầm thì lập tức ngừng lại.

Mà trong khi đó, Tiêu Điệp đã trở về nơi ở của mình, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc, nha hoàn thân cận của phu nhân lại đến Kỳ Phù Viện. Vẻ mặt nàng ta vô cùng khinh miệt mà báo rằng Tiêu Điệp phải tiếp tục chăm sóc hoa cỏ trong vườn.

Sau khi nàng ta rời khỏi, Tiêu Điệp lặng lẽ nhìn nàng ta đi vào nhà bên cạnh – nơi ở của Hồ thông phòng.

Hẳn là về sau, Hồ thông phong sẽ là tai mắt của phu nhân ở Kỳ Phù Viện này đây.

Tiếc rằng, sợ là nàng ta không thể có bất kỳ thông tin nào từ Hồ thông phòng rồi.

Tối qua, sau khi ra cửa, Tiêu Điệp đã rất cẩn thận, mà khi Tần Chí đưa nàng trở về thì cũng cố ý tránh né mọi người.

Nếu Hồ thông phòng phát hiện ra điều gì, thì Tần Chí cũng khỏi làm tiếp cái chức tướng quân của hẳn luôn đi.

Tiêu Điệp mỉm cười, tâm trạng rất tốt mà tết mái tóc dài của mình, yên tâm để bọn họ muốn điều tra thế nào tùy thích.

Nàng muốn bọn họ cho dù có nghi ngờ thì cũng không thể tìm được bằng chứng gì hết.

Chờ đến khi sự kiên nhẫn của bọn họ cạn kiệt, không còn chú ý đến chuyện khiển trách nàng nữa, thì lúc đó, màn kịch mới thực sự bắt đầu.