Khâu Hữu nói: "Ngươi đừng có đi, chưa nói tới việc ngươi còn nhỏ, mà nhà họ Trần cũng không phải là thứ mà phụ thân ngươi có thể đối đầu. Hơn nữa, nếu ngươi cứ xông ra như vậy, Như Lâm nhất định sẽ thấy rất xấu hổ. Ngươi còn muốn làm đồng môn với Như Lâm nữa không? Ngươi muốn sau này Như Lâm làm sao đối mặt với chúng ta?"
Tính tình Khâu Hữu vốn dĩ ôn hòa, lớn hơn những người khác vài tuổi, làm việc chu toàn hơn. Dĩ nhiên, cậu ta không đồng tình việc Lưu Đài đứng ra. Tuy rằng phụ thân của Lưu Đài là phu tử, có danh vọng trong trấn, nhưng danh vọng và quyền thế không phải cùng một thứ. Huống hồ, Lưu Đài tuổi còn nhỏ, người khác cũng sẽ không coi trọng cậu ta.
Lưu Đài là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong tư thục, chỉ vì phụ thân là phu tử nên được khai trí từ sớm, mới có thể theo kịp bạn đồng môn. Tuy học vấn đã đủ, nhưng tính tình vẫn là trẻ con. Nghe vậy, cậu không phục, lớn tiếng: "Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn Đỗ Như Lâm bị người ta bắt nạt sao?! Ngươi chịu được? Được thôi, Khâu Hữu, không ngờ ngươi là người như vậy!"
Khâu Hữu bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không thể chịu được thì sao chứ?! Đợi ngày mai lên lớp, chúng ta hỏi riêng Như Lâm xem có cần giúp đỡ không. Còn tốt hơn là khiến cậu ấy khó xử trước mặt mọi người! Cậu ấy chắc chắn không muốn chúng ta thấy cảnh này đâu."
Lưu Đài vẫn còn muốn nói thêm, nhưng lúc này Đỗ Như Lâm đã đọc xong hợp đồng, quay người lau nước mắt, đưa hợp đồng cho Đỗ Thanh Thần. Cậu dường như đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhưng vì phải tập trung đọc hợp đồng nên không thể quay đầu lại. Đến lúc này, Đỗ Như Lâm mới nhìn về phía Lưu Đài và Khâu Hữu.
Khâu Hữu nhìn thấy, lập tức kéo tay Lưu Đài chạy biến đi. Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể nghĩ thấu đáo hết mọi chuyện.
Đỗ Như Lâm ngạc nhiên há miệng nhìn theo bóng lưng hai người bạn đồng môn. Mọi chuyện vừa rồi, chẳng lẽ họ đều thấy hết rồi sao? Tự tôn của thiếu niên bị đả kích, trong lòng vô cùng khó chịu. Nhưng đôi mắt cậu vẫn đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi, nên không ai nhận ra cậu đang càng thêm đau lòng.
Đỗ Thanh Thần nhận lấy hợp đồng, cùng Trần quản gia điểm chỉ, rồi cầm lấy ba mươi lượng bạc phiếu. Sau đó được Đỗ Phụ và Đỗ Như Lâm dìu đỡ, yếu ớt trở về nhà.
Quãng đường về nhà không xa, thêm vào đó là ban ngày, người qua lại đông đúc, nên khá an toàn.