Trọng Sinh Làm Dân Quê Mở Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 14: Hợp Đồng Trước Đám Đông

Trước mặt đám đông, Trần quản gia sai tên côn đồ đi mua bút mực, viết một bản hợp đồng mua bán tiệm, đưa cho Đỗ Thanh Thần. Được Đỗ Như Lâm dìu đỡ, Đỗ Thanh Thần cầm lấy, liếc sơ qua. Văn tự viết bằng chữ phồn thể, cậu đọc được, nhưng vì thiếu máu và vết thương nặng khiến đầu óc choáng váng. Xác nhận sơ qua nội dung hợp đồng, cậu chuyển cho Đỗ Như Lâm.

"Tiểu đệ, đệ đọc to lên một lượt, ta hoa mắt, nhìn không rõ." Đỗ Thanh Thần yếu ớt nói.

Thật ra, dù mắt hoa, cậu đã đọc qua một lượt. Việc cậu nhờ Đỗ Như Lâm đọc to là để xác nhận không bỏ sót gì và cũng để đọc cho mọi người nghe.

Nhà họ Trần danh giá, nếu có điều khuất tất, cậu nhất thời cũng không làm gì được. Cánh tay không thể đấu lại bắp đùi. Nhưng nếu công khai đọc trước đám đông, hành vi của nhà họ Trần sẽ bị giám sát. Những gia đình giàu có nhất là sợ mất uy tín và thể diện.

Trần quản gia không nhìn ra được ý đồ của Đỗ Thanh Thần. Thêm vào đó, vì không có ý chơi chữ để lừa cậu, nên ông ta không lo lắng.

Giọng đọc lớn của Đỗ Như Lâm vang lên, trong trẻo và rõ ràng trên con phố yên tĩnh, thu hút ánh mắt của một số đồng môn.

"Kia là Như Lâm!" Một thiếu niên qua đường nhìn vào trung tâm đám đông, ngạc nhiên thốt lên khi thấy bạn học mắt đỏ hoe như thỏ con.

"Đúng là cậu ấy! Sao lại ở đây? Kia là… hình như là phụ thân của Như Lâm. Nhớ không? Ông ấy từng đến đón Như Lâm tan học." Thiếu niên đυ.ng khuỷu tay vào bạn đứng cạnh.

"Là ông ấy! Nhưng…người đàn ông bị thương đứng bên kia là ai?"

"Trông có vẻ là huynh trưởng của Như Lâm nhỉ?" Dù sao, giữa huynh đệ cũng có vài phần giống nhau.

"Họ đang làm gì vậy?" Hai thiếu niên cau mày.

Sinh ra và lớn lên trong trấn, gia đình giàu có, hai thiếu niên không hiểu được ý nghĩa của cảnh tượng trước mắt. Nhưng không lâu sau, họ nghe được phần nào từ lời bàn tán của đám đông xung quanh, cả hai đều nhíu mày chặt hơn.

Họ biết gia cảnh nhà Đỗ Như Lâm khó khăn. Như Lâm là một trong số ít đứa trẻ nông thôn trong trường tư thục. Nhưng cậu ấy đẹp trai, học giỏi, tính cách lại tốt, nên họ rất thích chơi cùng cậu. Nhìn thấy cảnh này, Lưu Đài định bước lên làm chủ công đạo, nhưng bị Khâu Hữu bên cạnh kéo lại.