Ta Có Thuật Đọc Tâm Ở Tận Thế

Chương 38: Chém Ꮆiết

Anh nghiến chặt răng, tay nắm chặt rìu cứu hỏa. Trước mắt, những con Zombie đã bắt đầu đổ dồn về phía anh. Tôn Viễn cũng len lén núp bên cạnh, cố gắng tránh bị chú ý.

Ngô Dịch hít một hơi sâu, lửa giận trong lòng bốc cháy ngùn ngụt. Đây là lần đầu tiên anhđối mặt với nhiều Zombie như vậy, nhưng cơn giận dữ đã lấn át hết thảy. Anh chỉ muốn chém sạch tất cả, không chừa lại một con.

Nhanh chóng tiến về phía trước, Ngô Dịch chọn vị trí chiến đấu ở một góc hẹp. Phía trái là mép tòa nhà, phía phải là một nhà kho nhỏ. Không gian hẹp đến mức chỉ cho phép hai con Zombie cùng xông lên một lúc.

Đứng chắn ở đây, anh như một tướng quân giữ cửa ải, không để bất kỳ ai vượt qua.

"Vυ't! Vυ't!"

Cây rìu trong tay phải của Ngô Dịch vung lên mạnh mẽ. Anh nghiêng người, bước một bước dài về phía trước, dồn sức chém mạnh xuống.

Dưới sức mạnh phi thường của anh, chiếc rìu cứu hỏa vốn không quá sắc bén lại hóa thành một thứ vũ khí chém sắt như bùn. Chỉ một nhát, cánh tay của con Zombie đầu tiên đã bị chặt đứt.

Nhưng Ngô Dịch không dừng lại. Chiếc rìu tiếp tục lao thẳng, cắm sâu vào đầu con Zombie thứ hai vừa áp sát.

Đồng thời, tay trái của anh cũng không ngừng nghỉ. Chiếc dao bầu lóe sáng, chém ngược từ một góc độ khác, kết liễu thêm một con quái vật nữa.

Từng nhát chém của Ngô Dịch đều chính xác, mạnh mẽ, không chút do dự. Một người, một rìu, một dao như một chiến thần không thể cản phá giữa bầy quái vật đông nghịt.

"Phốc phốc!"

Hai đường lưỡi sắc bén xé toạc không khí, giao nhau trong một nhịp chuẩn xác. Hai âm thanh trầm đυ.c vang lên, và hai cái đầu Zombie đồng loạt rơi khỏi cổ, bay lên giữa không trung.

Zombie, chết!

Ngô Dịch càng đánh càng hăng. Rìu cứu hỏa trong tay phải và dao bầu trong tay trái thay nhau vung lên, mỗi cú chém đều mang theo sức mạnh nghiền nát. Từng nhát búa, từng đường dao, không gì cản được, mỗi đòn đều khiến tứ chi Zombie bay tán loạn.

Cuộc chiến diễn ra mãnh liệt đến mức Trình Đại Quốc và Trương Tử Cường không tài nào chen vào nổi. Cả hai chỉ biết đứng phía sau, trợn mắt kinh hãi nhìn Ngô Dịch tiêu diệt từng con Zombie một cách gọn gàng, dứt khoát.

Xác Zombie bị Ngô Dịch hạ gục chồng chất thành một ngọn đồi nhỏ, dần dần ngang bằng với lan can mái nhà. Nhưng không một con Zombie nào có thể vượt qua được "núi xác" này.

Khi cả Trình Đại Quốc và Trương Tử Cường đều tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, một con Zombie bất ngờ leo lêи đỉиɦ núi xác. Đôi mắt vô hồn của nó khóa chặt vào Ngô Dịch, rồi nó lao xuống như một cơn lốc đen tối.

"Cút!"

Ngô Dịch quát lớn. Anh vung mạnh cây rìu, lần này dùng lưng rìu như một chiếc chùy. Cú đập chí mạng giáng vào đầu con Zombie, khiến nó đập mạnh xuống nền bê tông.

"Bành!"

Zombie rơi xuống đất, tạo thành một tiếng vang nặng nề. Va chạm mạnh khiến xác của vài con Zombie từ núi thây lăn xuống, rơi tán loạn khắp nơi.

Bầu không khí trên mái nhà trở lại yên lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Ngô Dịch.

Sự yên bình ấy kéo dài đến khi Tôn Viễn, mặt mày kinh hoàng, xuất hiện phía sau Trình Đại Quốc và Trương Tử Cường, phá tan sự tĩnh lặng.

Ngô Dịch không thèm liếc nhìn Tôn Viễn. Anh đặt một chân lêи đỉиɦ núi xác Zombie, bước hai bước vượt qua. Trình Đại Quốc và Trương Tử Cường nhìn nhau, rồi cũng nhanh chóng bước theo Ngô Dịch. Tôn Viễn không dám nói một lời, vội vã theo sau, hơi thở nặng nề.

Phía trước, Bạch Vi Vi nằm bất động trên mặt đất, cách cửa chính của tòa nhàkhông xa.

Toàn bộ Zombie trên mái nhà đã bị Ngô Dịch tiêu diệt. Xung quanh chỉ còn lại cô.

Đôi mắt của Bạch Vi Vi vẫn mở to, nhìn trừng trừng lên bầu trời. Trên gương mặt thanh tú của cô, ngoài vài dấu máu đỏ tươi, vẫn giữ nguyên nét ngọt ngào, dịu dàng như khi còn sống.

Ánh mắt Ngô Dịch lướt qua đôi mắt vô hồn ấy, đọng lại trong tâm trí anh là cảm xúc cuối cùng của cô, một mảnh tuyệt vọng sâu thẳm.

Hình ảnh ấy khiến Ngô Dịch bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Bạch Vi Vi.

Thành thật mà nói, anh chưa từng có thiện cảm với cô. Ngay từ những hành động ngu xuẩn ban đầu của Bạch Vi Vi, cô đã bị anh xếp vào danh sách những người không đáng để ý.

Sau này, tuy cô có những thay đổi tích cực, trong lòng Ngô Dịch, cô vẫn chỉ là một người qua đường mà thôi. Anh từng nghĩ rằng nếu Bạch Vi Vi có chết, bản thân anh cũng sẽ không cảm thấy gì.

Nhưng giờ đây, khi chứng kiến tất cả trước mắt, trong lòng anh lại trào lên một cảm giác ngột ngạt khó chịu.

Ngô Dịch hít sâu, ánh mắt tối lại. Không nói thêm lời nào, anh bước qua thi thể của cô, để lại một bóng lưng cô độc và trầm lặng.