Ta Có Thuật Đọc Tâm Ở Tận Thế

Chương 37: Ngột Ngạt

"Bọn này thật ngu xuẩn!"

Ngô Dịch vừa ngẩng đầu lên, liền chứng kiến Tôn Viễn cùng nhóm người lao thẳng vào giữa bầy Zombie đông nghịt.

Làn sóng Zombie lao ra lần này có gần ba mươi con, nhanh chóng chiếm lĩnh hơn nửa không gian vốn đã chật hẹp trên mái nhà.

Trình Đại Quốc và Trương Tử Cường hoảng loạn chạy thẳng về phía Ngô Dịch, còn Bạch Vi Vi, vì là con gái, tốc độ chạy chậm hơn bọn họ. Hơn nữa, cô vẫn lo lắng cho bạn trai mình là Tôn Viễn nên càng bị tụt lại phía sau.

Tôn Viễn, bị cánh cửa bật tung hất ngã, lúc này mới cố bò dậy mà chạy. Nhưng chưa được mấy bước, một con Zombie đã lao tới, chụp thẳng vào người hắn.

"A!"

Trong góc nhìn hoảng loạn, Tôn Viễn chỉ thấy một bóng đen lao về phía mình. Theo phản xạ, hắn vung dao phay trong tay bổ mạnh về phía sau, mong có thể cản lại thứ đang tấn công mình.

"Keng!"

Nhưng không ngờ, móng vuốt sắc bén của Zombie chỉ một cú đã đánh bay con dao, rồi ngay lập tức, một bàn tay còn lại siết chặt lấy vai hắn. Với sức mạnh khủng khϊếp, Zombie xoay cả thân người Tôn Viễn lại.

Tôn Viễn chỉ kịp cảm nhận mặt đất như trượt khỏi chân mình. Trong chớp mắt, hắn đối diện thẳng với khuôn mặt ghê rợn của Zombie. Một cái miệng đầy máu tanh đang lao tới cổ hắn.

Đầu óc hắn trống rỗng. Đến mức, ngay cả cách nhấc tay lên tự vệ, hắn cũng quên mất.

Lúc này, một tiếng động bất ngờ vang lên.

"Cốp!"

Trước mặt Tôn Viễn, một chiếc nắp nồi bất ngờ chắn ngang hàm răng của Zombie, ngăn cản nó cắn vào cổ hắn.

"A Viễn, chạy mau!"

Là giọng của Bạch Vi Vi!

Vì quá lo lắng cho bạn trai, cô không màng nguy hiểm, quay lại cứu Tôn Viễn. Khi nhìn thấy Zombie đang áp sát hắn, Bạch Vi Vi lập tức giơ chiếc nắp nồi trong tay, chắn lấy đầu con quái vật.

Nhờ hành động liều lĩnh này, Tôn Viễn như bừng tỉnh. Cơn sợ hãi trước đó lập tức chuyển hóa thành một nguồn sức mạnh kỳ lạ. Hắn dồn hết sức bình sinh, đẩy bật Zombie ra xa.

Đẩy được Zombie ra, Tôn Viễn không chần chừ, lập tức kéo tay Bạch Vi Vi chạy về phía Ngô Dịch. Nhưng vì chậm trễ vừa rồi, con đường phía trước đã bị ba con Zombie chặn đứng. Phía sau, bầy quái vật vẫn ùn ùn đuổi theo.

Ở phía bên kia, Ngô Dịch cũng đang bị một nhóm lớn Zombie bao vây, không tài nào đến hỗ trợ được.

Giữa vòng vây tứ phía, Tôn Viễn cảm thấy một nỗi tuyệt vọng lạnh lẽo dâng tràn.

Làm sao bây giờ? Chạy không thoát rồi!

Bị bầy Zombie bao vây tứ phía, Tôn Viễn hoàn toàn hoảng loạn.

"A! Tôi không muốn chết!"

Hắn hét lớn, đột nhiên dồn hết sức đẩy mạnh Bạch Vi Vi về phía bầy Zombie đang áp sát!

Bạch Vi Vi tròn mắt, không tin vào điều vừa xảy ra. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tôn Viễn, người từng thề sống thề chết bảo vệ cô, lại nhẫn tâm vứt bỏ cô vào chỗ chết. Cho đến khi những móng vuốt bẩn thỉu của Zombie siết lấy cơ thể cô, đôi mắt long lanh của Bạch Vi Vi vẫn nhìn chằm chằm về phía Tôn Viễn, ánh lên sự tuyệt vọng và oán trách.

"A...!"

Con Zombie đầu tiên lao đến, không chút do dự cắm răng sâu vào chiếc cổ trắng muốt như thiên nga của Bạch Vi Vi. Máu tươi bắn tung tóe, vấy đỏ cả không khí. Đôi môi hồng hào của cô khẽ hé ra, chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu ngắn ngủi, rồi im bặt.

Hai con Zombie khác cũng lập tức xông đến. Chúng cắn xé thân thể cô, kéo toạc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt. Vải vụn rơi rớt, để lộ làn da trắng ngần như sứ. Trong vài giây ngắn ngủi, vẻ đẹp ấy bị phơi bày dưới ánh hoàng hôn rực đỏ, trước khi hoàn toàn bị tàn phá bởi hàm răng gớm ghiếc của những con quái vật.

Nhưng Tôn Viễn không hề quay đầu lại. Hắn thậm chí chẳng thèm liếc nhìn cơ thể từng khiến hắn say mê. Nhân lúc bầy Zombie bị thu hút bởi Bạch Vi Vi, hắn lảo đảo chạy thoát.

Nhìn cảnh tượng kinh hoàng đó, Ngô Dịch cảm thấy máu trong người như sôi lên. "Súc sinh!"