Thương Ninh Tú lòng lạnh như băng, nàng biết mình đã cách Đại Ngân ngày càng xa.
Người võ sĩ ngoại tộc kia dường như đang nướng thứ gì đó, ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt hắn. Đường nét sắc bén đến mức người Trung Nguyên khó lòng sánh kịp, đôi mắt và mái tóc của hắn không phải màu đen thuần túy. Chỉ riêng việc hắn lặng lẽ ngồi đó thôi cũng đã toát lên một áp lực mãnh liệt khiến người ta khó thở.
Áp lực này, e rằng không chỉ xuất phát từ thân hình cường tráng hơn người kia, mà còn từ sát khí nồng đậm toát ra từ người võ sĩ ấy.
Thấy nàng tỉnh lại, nam nhân bỗng nhiên đứng dậy, từng bước đi về phía nàng. Hắn ngồi xuống trước mặt, thân hình cao lớn chắn hết ánh lửa lẫn những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn.
Luồng khí tức mạnh mẽ từ người nam tử lạ mặt ép đến khiến Thương Ninh Tú cảm thấy khó chịu. Khi hắn đưa tay chạm đến, nàng cau mày, dốc hết sức định hất tay hắn ra. Nhưng cổ tay hắn tựa như được đúc bằng sắt, hoàn toàn không hề lay động. Bàn tay to lớn bá đạo áp lên trán nàng, không để nàng kháng cự.
Lòng bàn tay của võ sĩ có lớp chai mỏng, hơi ấm từ tay hắn khiến nàng thấy không quen. Sau khi xác nhận nàng đã hạ sốt, hắn liếc nhìn nàng, tựa như đang ngắm một đóa mẫu đơn rực rỡ. Hắn trầm tư rồi nói: “Thân thể yếu ớt thế này, bị dọa một chút đã sinh bệnh. Chạy vài bước cưỡi ngựa cũng ngã bệnh.”
Thương Ninh Tú mặt đỏ bừng, giận dữ gạt mạnh tay hắn ra. Nhưng ánh nhìn từ đôi mắt sắc bén, hổ phách như của dị tộc kia khiến nàng không dám bộc phát toàn bộ cơn giận. Miệng nàng lắp bắp, cố gắng hét lên: “Ngươi... ngươi... ngươi... làm càn!”
Nàng giống như loài chim vân phượng xinh đẹp nhưng nhát gan trên thảo nguyên, dựng thẳng bộ lông hoa lệ để hù dọa đối thủ, nhưng trong lòng lại run sợ vô cùng.
“Nhưng không sao cả. Bộ lạc của ta ở nơi nước cỏ tốt tươi. Đến đó, sẽ nuôi dưỡng kỹ lưỡng một chút, nhất định có thể sinh vài đứa trẻ xinh đẹp.” Võ sĩ không hề để ý đến thái độ của nàng, bật cười nhẹ nói tiếp: “Ta vốn dự định trễ nhất tối nay sẽ về đến nhà. Nhưng vì ngươi chạy rồi đột nhiên không động đậy nữa... Thôi thì chậm một chút cũng được. Ngày mai, thêm nửa ngày nữa là tới.”
Nếu hắn đi đường một mình, giờ đây đã có thể cùng huynh đệ nâng chén uống rượu, ăn thịt no say. Chẳng ngờ dù đã cố ý chậm lại, tiểu nương tử này vẫn bị xóc đến sinh bệnh.