Nàng Là Của Ta, Không Được Trốn

Chương 5

Ngoài lều, ánh nắng chói chang chiếu rọi. Đây là vùng đất của thảo nguyên, tuy nhiên đất đai nơi này còn cằn cỗi, cỏ cây mọc lưa thưa. Đây không phải bộ tộc của hắn, mà chỉ là nơi hắn buộc phải dừng chân nghỉ tạm vì lo bệnh tình của nàng sẽ nặng hơn nếu tiếp tục hành trình.

Chủ nhân của lều trại là một đôi vợ chồng trẻ, ăn mặc giản dị trong những bộ vải thô sơ. Khi thấy hắn ngang nhiên vác một cô gái đi ra, họ chỉ khẽ cúi đầu, giả vờ như không thấy.

Cột gỗ bên ngoài buộc một con ngựa đen cao lớn, dáng vóc như chính chủ nhân của nó, khỏe khoắn và đầy sức mạnh. Bộ lông đen bóng loáng dưới ánh mặt trời. Thương Ninh Tú bị ném mạnh lên lưng ngựa, nhân lúc hắn còn chưa kịp leo lên, nàng quay sang cầu cứu đôi vợ chồng kia: “Ta là Chiêu Hoa quận chúa của Đại Ngân, Thương Ninh Tú, cầu xin các ngươi cứu ta! Bao nhiêu tiền ta cũng trả — Á!” Lời chưa dứt, nàng đã bị hắn vỗ mạnh một cái vào mông. Thương Ninh Tú vừa xấu hổ vừa giận, khuôn mặt nàng đỏ bừng, càng giãy giụa kịch liệt hơn.

Hắn không nói một lời, chỉ lạnh lùng giữ chặt nàng trên yên ngựa. Đôi tay thô lớn, như bị cám dỗ bởi sự mềm mại, lại vô thức nắn mạnh một cái, khiến nàng run rẩy không dám phản kháng.

Con ngựa phóng đi như bay, bỏ lại đôi vợ chồng trẻ vẫn cúi đầu làm việc, hoàn toàn không có ý định can thiệp.

Đây đã là vùng đất ngoài biên giới Đại Ngân. Những người chăn nuôi nơi thảo nguyên xa xôi này thậm chí còn chẳng biết quận chúa là gì. Dù có biết, bất kỳ lời hứa hẹn nào cũng không thể bằng số tiền bạc thực tế. Huống chi, nam nhân kia trông như một mãnh thú có thể hạ gục cả hổ dữ, ai lại vì một cô gái xa lạ mà rước họa vào thân chứ?

Thương Ninh Tú không phải không biết cưỡi ngựa. Ở kinh thành, quý tộc Đại Ngân rất chuộng chơi mã cầu, nhiều tiểu thư có tài cưỡi ngựa không kém gì nam nhi. Thương Ninh Tú là một trong số đó.

Nhưng lúc này, thân thể yếu ớt do bệnh chưa khỏi, lại bị hắn áp chặt lên lưng ngựa trong tư thế khó chịu. Từng ngọn cỏ dại lướt qua mắt nàng như những mũi tên sắc bén, khiến nàng không còn sức lực, chỉ cảm thấy từng khắc trôi qua dài như cả thế kỷ. Thương Ninh Tú không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi mặt trời ngả về tây, nàng mới mơ hồ tỉnh lại, phát hiện bản thân đang tựa lưng vào một gốc cây lớn mọc hoang dại.

Trước mắt là một thảo nguyên mênh mông không dấu chân người, chỉ có nam nhân xa lạ ấy đang ngồi bên cạnh đống lửa, nàng thử nhìn xung quanh, không thấy người thứ ba nào khác tồn tại