Thương Ninh Tú quay người đưa lưng về phía hắn, giọng run run cất lời: "Ngươi... ngươi là ai?"
Vừa rồi nàng đã nhìn thấy đôi tay chai sạn đầy vết lằn sẹo của hắn, một đôi tay rõ ràng thuộc về người luyện võ.
Áp lực từ ánh mắt nóng rực phía sau khiến Thương Ninh Tú không kìm được mà tiếp tục lên tiếng, thử đánh đòn phủ đầu đàm phán với hắn: "Ta là đích nữ của phủ Trung Nghị Hầu phủ ở Ngân Kinh. Đa tạ tráng sĩ đã cứu giúp. Sau này khi ta trở về Ngân Kinh, Hầu phủ nhất định sẽ trọng thưởng..."
"Ngươi không trở về được nữa."
Tiếng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên, cắt ngang lời của Thương Ninh Tú.
Hắn nói tiếng Hán khá chuẩn, dù trong ngữ điệu vẫn lộ ra chút khác lạ, nhưng so với những người ngoại tộc khác thì đã được xem là xuất chúng. Thương Ninh Tú đã từng thấy sứ giả của Thổ Phiên quốc trong yến tiệc hoàng cung, ngay cả người thông dịch đi theo cũng chẳng thể nói tiếng Hán được chuẩn xác như người trước mặt này.
“Vì, vì sao?” Tim Thương Ninh Tú đập loạn, nàng cảm thấy căng thẳng tột độ vì không thể thấy biểu cảm trên gương mặt đối phương. Nhưng nàng cũng không thể quay đầu lại nhìn một nam nhân ngoại tộc xa lạ.
“Ngươi là người của ta. Ngươi sẽ theo ta về thảo nguyên, về bộ tộc của ta, mãi mãi.” Giọng nói của nam nhân trầm trầm, chậm rãi nhưng như khắc từng chữ, không để lại chút thời gian nào để nàng phản kháng.
Thương Ninh Tú kinh hãi đến mức không kìm được mà quay đầu nhìn hắn. Trong ánh mắt hắn lộ ra sự cuồng vọng và chắc chắn như thể tất cả đã nằm trong tay mình. Ánh mắt nàng như bị bỏng, ngay lập tức quay đi, trong đầu chỉ có một ý niệm là phải chạy trốn.
Nhưng nàng còn chưa kịp nhấc chân, ngọn núi nhỏ ấy đã bước tới gần. Hắn nhanh chóng chặn đường lui, khiến Thương Ninh Tú không kịp phản ứng. Ninh Tú quận chúa bất chấp hình tượng mà hét lên một tiếng, định lùi lại, nhưng một bàn tay như gọng kìm sắt đã giữ chặt cổ chân nàng. Hắn kéo mạnh một cái, cả người nàng bị nhấc bổng lên, trước mắt chỉ còn lại những vòng xoay chóng mặt. Khi nhận ra, nàng đã bị vác trên vai hắn. Đôi chân nhỏ bị cánh tay to lớn quấn chặt, không tài nào vùng vẫy. Hắn bước đi nhanh nhẹn, không chút chần chừ, mặc cho nàng hét lên.
“Ngươi thả, thả ta ra! Buông ra! A... ôi...” Bụng Thương Ninh Tú bị dồn áp vào vai hắn, mỗi bước đi của hắn khiến nàng như muốn nôn mửa, chẳng mấy chốc mà cạn kiệt sức lực.