Yêu Em Như Một Quy Tắc Cấm Kỵ

Chương 7: Biến cố

Chương 7: Biến cố

Trong bầu không khí tĩnh lặng của phòng khách rộng lớn, Lý Vân Huyên cúi đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trước ánh mắt sắc bén của mẹ mình, nhưng lời nói vừa thốt ra từ miệng Lý phu nhân khiến cô cứng đờ người.

“Xem ra chuyển đến ngôi trường này là sai lầm, mải yêu đương đến nỗi tóc cũng cắt ngắn đi rồi." Lý phu nhân nhàn nhạt lên tiếng, đôi mắt khẽ lướt qua mái tóc ngắn ngang vai của con gái.

Câu nói như lưỡi dao nhỏ cắt qua lòng tự trọng của cô. Lý Vân Huyên siết chặt tay trên đầu gối, gượng gạo lên tiếng:

“Con xin lỗi, chỉ là tuổi trẻ nhất thời bốc đồng, sau này con sẽ chăm chỉ học tập ạ.”

Lý phu nhân đặt tách trà xuống, hơi nghiêng đầu, nụ cười mỉm như khẽ trêu đùa: “Thôi khỏi.”

Giọng bà vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng lại chứa đựng một điều gì đó khác lạ hơn.

“Mẹ về đây không phải để bàn về chuyện học hành của con. Mẹ có chuyện quan trọng hơn cần nói.”

Bà dừng lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Lý Vân Huyên, ánh nhìn đó sắc lạnh nhưng không có chút cảm xúc.

“Con không phải con gái ruột của chúng ta.”

Câu nói ấy rơi xuống, mang theo sức nặng ngàn cân. Cơ thể Lý Vân Huyên cứng đờ, đôi mắt mở to, đầu óc như đông cứng lại.

“Con… mẹ vừa nói gì cơ ạ?” Lý Vân Huyên gần như không tin vào tai mình.

Lý phu nhân nhấp thêm một ngụm trà, không vội vã, không kích động, như thể vừa nói ra điều hiển nhiên nhất trên đời.

“Con không phải con ruột của cha mẹ. Sự thật này đã được xác minh, không có gì phải nghi ngờ nữa.”

Cảm giác như tất cả máu trong người cô đông lại.

Tại sao?

Làm sao có thể như vậy được?

Từ nhỏ đến lớn, cô đã sống trong gia đình này, chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ, luôn cố gắng để không làm cha mẹ thất vọng.

Cha mẹ cô là thương nhân thông minh và sắc sảo, sao họ có thể nói ra điều vô lý như vậy?

Đúng lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Thư ký riêng của Lý phu nhân xuất hiện, trên tay cầm một tập tài liệu gọn gàng được bọc trong phong bì da cao cấp.

“Thưa tiểu thư..." Người thư ký khẽ cúi đầu, đặt tài liệu lên bàn một cách cẩn thận. "Đây là kết quả xét nghiệm ADN về huyết thống, mời tiểu thư xem qua.”

Ánh mắt của Lý phu nhân ra hiệu khiến Lý Vân Huyên không thể không cầm lên. Đôi tay cô mở phong bì, từng trang giấy trắng lạnh lùng hiện ra trước mắt.

Ở dòng kết luận cuối cùng, chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng như một đòn chí mạng:

“Quan hệ huyết thống: Không cùng huyết thống.”

Mọi thứ trước mắt như mờ đi. Thực tại mà cô từng tin tưởng, từng bấu víu vào, giờ đây sụp đổ hoàn toàn.

“Là năm xưa chúng ta bị người xấu đánh tráo hai đứa trẻ. Cha mẹ ruột của con, những kẻ tội phạm, hiện tại đã bị bắt và đang ở trong tù. Dù sao con cũng chỉ là người vô tội bị cuốn vào chuyện này, cho nên cha mẹ không trách con.”

Giọng nói của bà trầm ổn nhưng lại mang theo sự xa cách lạnh lùng. Mỗi câu chữ như dao cứa vào lòng Lý Vân Huyên.

Cô ngồi đó, bàn tay siết chặt đến trắng bệch, không nói nên lời. Tim cô như bị bóp nghẹt, cảm giác như mình là một kẻ không thuộc về nơi đây, một người hoàn toàn xa lạ trong gia đình này.

Lý phu nhân tiếp tục, không để tâm đến sự bàng hoàng trên khuôn mặt con gái:

“Hiện tại con đang ở năm cuối cấp, cứ học tập tốt ở đây. Cha mẹ vẫn sẽ chu cấp đầy đủ cho con đến khi tốt nghiệp. Sau đó… cuộc sống của con, cha mẹ sẽ không can thiệp nữa."

Ánh mắt bà dừng trên khuôn mặt Lý Vân Huyên, giọng điệu trở nên dứt khoát, như muốn khép lại câu chuyện:

“Con không có ý kiến gì chứ?”

Không có ý kiến gì chứ?

Lý Vân Huyên muốn phản bác, muốn nói rằng mình không phải một gánh nặng, rằng dù không phải con ruột, cô vẫn là một phần của gia đình này.

Chẳng lẽ bao nhiêu năm như vậy họ không có nghĩa tình gì với cô sao?

Nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lý phu nhân, mọi lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng.

Cô gật đầu, giọng nói khẽ run: "Con hiểu rồi ạ. Con sẽ không làm phiền đến cha mẹ nữa.”

Lý phu nhân gật đầu hài lòng, như thể đây là điều bà mong đợi từ cô, nụ cười nhạt nhẽo trên môi bà chỉ khiến lòng cô thêm giá lạnh.

...

Căn hộ to lớn nằm giữa lòng thành phố yên tĩnh hơn hẳn sau buổi chiều đầy biến động.

Ánh đèn đường bên ngoài hắt qua cửa sổ, phản chiếu những tia sáng mờ nhạt trên trần nhà.

Lý Vân Huyên nằm úp mặt trên chiếc giường quen thuộc, cảm giác bình yên thường ngày giờ đây đã không còn.

Cô ôm gối, cơ thể co lại, từng nhịp thở nặng nề như thể mang cả gánh nặng của thế giới.

Bụng trống rỗng nhưng cô chẳng còn tâm trí để ăn. Mỗi cơn đau nhẹ âm ỉ trong dạ dày cũng chẳng thể khiến cô bận tâm.

Cô chỉ muốn ngủ, muốn quên đi hết thảy, muốn tạm trốn khỏi thực tại.

Lý Vân Huyên xoay người với lấy chiếc điện thoại đặt trên đầu giường, bỗng dưng màn hình sáng lên với một cuộc gọi đến.

Cái tên hiện trên màn hình lướt qua trong tích tắc nhưng cô chẳng buồn nhìn xem là ai gọi.

Cô đưa tay chạm vào nút nghe, giọng nói cất lên yếu ớt:

“Alo?”

Đầu dây bên kia im lặng trong thoáng chốc, rồi một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, có phần do dự nhưng lại rõ ràng từng chữ:

“Lý Vân Huyên.”

Cô khẽ giật mình. Là anh.

“Được không? Cậu có thể ra ngoài gặp tôi một chút không?”

Lý Vân Huyên ngồi bật dậy, trái tim chợt loạn nhịp. Cô siết chặt điện thoại trong tay, chưa kịp đáp lại thì anh tiếp lời, giọng nói thấp và dịu dàng hơn:

“Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu.”

Cô khựng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường nhàn nhạt soi bóng người cao lớn dưới sân, dáng vẻ quen thuộc khiến cô không thể nhầm lẫn.

Trong khoảnh khắc, mọi nỗi mệt mỏi dường như bị cuốn trôi đi, chỉ còn lại cảm giác ngỡ ngàng và phức tạp trào dâng trong lòng.