Khi không gian trở lại yên tĩnh, những âm thanh ồn ào của người vừa rời đi đã biến mất, cánh cửa phòng vệ sinh bên cạnh khẽ kêu lên một tiếng “cạch”.
Cố Thanh Phong bước ra với dáng người thẳng tắp, vẻ mặt anh điềm tĩnh đến lạnh lùng. Anh tiến đến bồn rửa tay, mở vòi nước, dòng nước mát lạnh chảy xuống, rửa trôi đi lớp bụi vô hình trên đôi tay gầy guộc.
Ánh sáng trắng từ chiếc đèn trên trần phản chiếu qua tấm gương sáng bóng, soi rõ khuôn mặt anh. Đôi mắt sâu thẳm của Cố Thanh Phong nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chính mình.
Không một ai ở đây, nhưng trong ánh mắt ấy như chứa cả một cơn bão đang cuộn trào.
Anh trầm ngâm, đôi tay vẫn để dưới vòi nước, mặc cho dòng nước chảy mãi.
“Là mình trách nhầm cô ấy.”
Ý nghĩ ấy xoáy sâu vào tâm trí, khiến trái tim anh nhói lên một cách khó chịu. Hồi tưởng lại những lời nói cay nghiệt mình dành cho Lý Vân Huyên, sự day dứt bắt đầu dâng lên.
Anh khẽ đưa tay tắt vòi nước. Những giọt nước còn vương lại trên tay nhỏ xuống bồn, từng giọt tí tách vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Đôi mắt anh vẫn không rời khỏi tấm gương, ngắm nhìn khuôn mặt trầm mặc của mình, tựa như đang chất vấn bản thân.
“Bây giờ xin lỗi, liệu cô ấy có tha thứ cho mình không?”
Câu hỏi vang lên trong lòng anh, không có lời đáp. Cố Thanh Phong nhắm mắt lại, cảm nhận sự nặng nề trong trái tim mình.
Khi trở về lớp học, Cố Thanh Phong bước vào trong, ánh mắt anh lập tức dừng lại ở chỗ ngồi quen thuộc của Lý Vân Huyên.
Chiếc bàn trống trơn, không một bóng dáng, không có tập vở hay bút viết để lại như thường ngày. Anh khẽ cau mày, bước chậm lại, sự im lặng bao trùm lấy anh, như thể không khí trong lớp bỗng trở nên lạnh lẽo hơn.
Cố Thanh Phong đứng lặng trước chỗ ngồi ấy vài giây, rồi như có điều gì đó thôi thúc, anh quay sang hỏi người bạn ngồi bàn bên cạnh:
“Lý Vân Huyên đâu? Sáng nay tôi còn thấy cậu ấy, giờ cậu ấy đi đâu rồi?”
Người bạn ngẩng lên nhìn anh, hơi bất ngờ vì sự quan tâm hiếm hoi này.
“Nghe nói nhà có việc gấp, cậu ấy vừa rời đi không lâu.”
Cố Thanh Phong im lặng, ánh mắt vẫn dừng lại trên chiếc bàn trống.
Trong đầu anh thoáng qua hình ảnh Lý Vân Huyên, dáng vẻ cô chăm chỉ ghi chép, đôi lúc quay sang cười tươi với anh, hay những lần cô lặng lẽ nhìn anh từ phía xa.
Thôi bỏ đi, vẫn còn thời gian để xin lỗi cô ấy sau này.
...
Tại một căn biệt thự xa hoa nằm giữa vùng ngoại ô yên tĩnh, Lý Vân Huyên dừng trước cánh cổng lớn, ngước mắt nhìn lên tòa nhà mang đậm nét kiến trúc cổ điển. Từng đường nét chạm trổ tinh xảo trên cánh cổng sắt uốn cong, từng ô cửa kính lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến cô cảm thấy như đang bước vào một thế giới khác, xa rời hẳn sự ồn ào nơi thành phố.
Đã rất lâu rồi cô không trở về đây. Vì tiện cho việc đi học, cha mẹ đã sắp xếp cho cô một căn hộ gần trường. Căn biệt thự này dường như chỉ còn tồn tại trong ký ức xa xôi của cô, nơi cô từng chạy nhảy khắp sân vườn và ngồi trên bậc thềm nghe mẹ kể chuyện.
Cánh cổng lớn từ từ mở ra, chiếc xe hơi sang trọng đưa cô vào bên trong.
Lý Vân Huyên bước xuống xe, người quản gia lớn tuổi đã đứng chờ sẵn, bước đến cúi người chào:
“Tiểu thư, mừng cô đã về. Phu nhân đang đợi cô trong phòng khách.”
Lý Vân Huyên khẽ gật đầu, giữ vẻ mặt bình thản.
Theo chân người quản gia, cô bước qua hành lang dài với sàn nhà bóng loáng, những tấm rèm trắng nhẹ nhàng bay theo làn gió thoảng qua. Từng bước chân của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng như nhấn mạnh thêm cảm giác xa cách mà căn nhà này mang lại.
Khi cánh cửa phòng khách mở ra, một mùi hương trà nhẹ nhàng thoảng qua, quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Lý Vân Huyên hít một hơi thật sâu, bước vào, chuẩn bị đối mặt với cuộc trò chuyện mà cô biết là không thể né tránh.
Lý Vân Huyên khẽ chỉnh lại tà váy, cẩn thận bước vào căn phòng khách rộng lớn.
Cô nhìn thấy mẹ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bọc da cao cấp, khuôn mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và uy quyền như thường lệ.
“Con chào mẹ.” Giọng cô nhẹ nhàng, mang chút dè dặt.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cô một lượt từ đầu đến chân. Một cái nhìn vừa lạnh lùng vừa đầy soi xét.
“Ừm! Ngồi xuống đi.”
Lý Vân Huyên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lưng thẳng tắp. Cô nhớ lại những bài học mà mẹ từng dạy, từ cách ngồi sao cho đúng tư thế, giọng nói không được quá to, bước đi phải nhẹ nhàng, không được phép để lộ sự lúng túng trước mặt người khác.
Từ nhỏ, mẹ đã dạy dỗ cô như một tiểu thư chuẩn mực. Từng lời nói, từng hành động đều phải phù hợp với khuôn khổ, không được phép để người ngoài đánh giá hay chê trách.
Nhưng cũng chính điều đó khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên xa cách.
“Mấy ngày nay học hành thế nào?” Mẹ cô cất giọng, đều đều như hỏi một người xa lạ.
“Dạ… vẫn ổn ạ.” Cô đáp, cố giữ bình tĩnh.
Nhưng trong lòng cô lại không ổn một chút nào. Cha mẹ luôn đi công tác lâu năm ở nước ngoài, thỉnh thoảng họ mới quay trở về nhưng điều đó là rất ít, trừ khi là việc cực kỳ quan trọng.
Cô không thường xuyên giao tiếp với cha mẹ từ khi lên cấp ba, họ cũng rất lạnh lùng và xa cách với cô, chưa bao giờ trực tiếp hỏi han cô về chuyện học hành.
Nhưng cô biết đằng sau vẫn có người luôn luôn theo dõi mọi hành động của cô, chỉ cần cô làm gì sai, họ đều biết.
Dạo gần đây mọi chuyện vẫn ổn, không hề có chuyện gì xảy ra, sao mẹ cô lại trở về làm gì?