Tiểu Phu Lang

Chương 4

Nguyên chủ trước đây sống trong căn nhà này là nhờ nhặt được từ một người khác. Căn nhà vốn thuộc về một lão thợ săn già, người từng có ơn với nguyên chủ.

Khi đó, lão thợ săn mang hy vọng nguyên chủ sẽ phụng dưỡng mình lúc tuổi già nên đã tận tình dạy dỗ, truyền thụ cho anh một số kỹ năng để mưu sinh.

Thế nhưng, sau khi nguyên chủ bị giam mười năm, lão thợ săn đã qua đời. Di thể của ông được các bậc trưởng lão trong từ đường nhà họ Hạ lo liệu, thậm chí còn không có cả một tang lễ đàng hoàng. Khi ông mất, căn nhà này bị bỏ hoang vì thường xuyên có thú dữ xuất hiện.

Sau khi ra tù, nguyên chủ không có nơi nào để về nên mạo hiểm lên núi, sống ở nơi từng mang lại cho mình chút hơi ấm ngày xưa.

Dù Hạ Lâm Hiên đã cố gắng sửa sang lại, nhưng căn nhà vẫn còn trông rất tiêu điều.

Ngay sau gian chính là phòng ngủ, chỉ cách vài bước chân. Phòng rộng hơn mười mét vuông, bên trong có một chiếc giường mới dựng và một cái tủ nhỏ, ngoài ra chẳng có gì thêm.

Hạ Lâm Hiên dẫn phu lang ngồi xuống. Không cần làm lễ uống rượu giao bôi, như vậy xem như đã hoàn tất hôn lễ.

Anh cần phải ra ngoài tiếp đãi khách khứa, còn bà mối ở lại trong phòng bầu bạn với phu lang.

Trước khi đi, Hạ Lâm Hiên đưa cho bà mối một túi tiền, hạ giọng nói:

“Nhờ bà mối giúp ta ở lại trò chuyện với phu lang. Ở một mình trong phòng, e rằng cậu ấy sẽ buồn. Lát nữa ta sẽ mang một phần thức ăn vào cho bà.”

Bà mối cân nhắc túi tiền trong tay, gương mặt lập tức rạng rỡ, vui vẻ đáp:

“Đi đi, đi đi! Ta sẽ ở lại trò chuyện với cậu ấy, ngươi cứ yên tâm!”

Bà mối hớn hở không thôi, thầm nghĩ Hạ đại lang tuy tiếng xấu đầy mình, nhưng ra tay lại rất hào phóng.

Hạ Lâm Hiên mỉm cười, cảm ơn thêm một lần nữa rồi quay lại dặn dò phu lang đang lặng lẽ ngồi đó:

“Ta đi một chút rồi về.”

Anh cũng không ép cậu phải đáp lại, sau đó rời khỏi phòng.

Bà mối dù miệng thì hứa hẹn vui vẻ, nhưng thật ra cũng chẳng mấy hứng thú trò chuyện với phu lang nhà họ Lý, chỉ là không còn tỏ thái độ khó chịu như trước nữa.

Ăn xong, bà mối Lưu lấy một cuốn sách đặt vào tay cậu, nói:

“Chuyện động phòng, tiểu ca nhà họ Lý cũng là người từng trải, ta không cần nói nhiều. Ngươi ngồi đây đi, ta ra ngoài xem có việc gì cần giúp không.”

Nói xong, bà mối chẳng thèm quan tâm Lý Văn Bân phản ứng thế nào, liền cầm bát đi thẳng ra nhà bếp.

Phòng tân hôn lập tức trở nên yên ắng.

Theo phong tục, trong phòng nên có vài đứa trẻ để làm ấm không khí. Nhưng dân trong thôn đến dự lễ cưới đã là nể mặt lắm rồi, chẳng ai muốn cho con cái mình dính vào vận xui của Hạ đại lang và Lý Văn Bân.

Hạ Lâm Hiên cũng không ép buộc.

Anh nghĩ rằng, cậu cũng từng có con, ngày cưới không được dẫn theo, để mấy đứa trẻ khác vào đây chơi đùa trước mặt cậu chẳng khác nào khiến người ta thêm đau lòng.

May thay, Lý Văn Bân khá trầm tĩnh. Cậu chỉ cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, ngón tay khẽ siết lại.

Một lúc lâu sau, cậu thản nhiên nhét cuốn sách vào chiếc túi nhỏ mang theo, rồi ngồi yên trở lại chỗ cũ.

Bên ngoài lúc này vô cùng náo nhiệt.

Để chuẩn bị cho bữa tiệc cưới này, Hạ Lâm Hiên đã bỏ ra không ít công sức. Từ sáng sớm đến tối mịt, anh lên núi đặt bẫy săn thú, rồi lại xuống núi mua rau củ, bánh kẹo và mấy cân rượu.

Ở thôn này, đám cưới có hai món thịt là đã xem như trọng đãi, nhưng Hạ Lâm Hiên không quan tâm đến chuyện đó. Chuyện cả đời chỉ có một lần, trong khả năng cho phép, đương nhiên phải tổ chức cho thật rình rang và trang trọng.

Thế nhưng, hôn lễ là chuyện hệ trọng của nhà nông, hầu hết mọi người đều không muốn dính dáng đến kẻ từng bị mang tiếng là “đồ sát trâu”, nên dù Hạ Lâm Hiên đã tặng không ít lễ vật, số dân làng đến tham dự vẫn chưa đủ hai mâm cỗ.

May mắn thay, có rượu thịt ê hề, dân làng ăn uống no say, coi như chủ và khách đều vui vẻ.

Sau bữa tiệc, các vị khách lấp đầy bụng cũng để lại vài lời chúc phúc cho Hạ Lâm Hiên. Một số người còn để lại phu lang của họ phụ giúp dọn dẹp. Dù sao thì đã ăn uống của người ta, cũng không tiện quá mức khắt khe.

Tiễn hết khách khứa, Hạ Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi ướt đẫm người. Do vẫn chưa quen với giờ giấc ở thời cổ đại, anh liếc nhìn ánh mặt trời, đoán chừng khoảng ba giờ chiều, nắng vẫn còn gay gắt.

Anh thở dài một tiếng “Đúng là mệt chết đi được”, rồi đi múc nước chuẩn bị tắm. Đột nhiên nhớ ra phu lang vẫn chưa ăn gì, anh vội bỏ lại thùng nước, chạy ngay vào bếp.

Không ngờ, phần thức ăn anh cẩn thận để dành cho phu lang đã bị ai đó ăn mất!

Hạ Lâm Hiên thầm chửi một câu, chẳng còn cách nào khác đành phải nhóm lửa nấu lại. Anh xào một đĩa rau xanh, thêm thịt gà rừng muối đã làm sẵn từ trước, múc cơm rồi nhanh chóng mang vào phòng.

Nghe nói theo phong tục ở đây, phu lang không được ăn gì vào buổi sáng ngày cưới. Anh không rõ vì sao lại có quy định kỳ quái đó, giờ cũng chỉ sợ cậu bị đói lả.

Bước vào phòng, anh ngạc nhiên khi thấy phu lang vẫn ngồi yên một chỗ như lúc trước, không hề thay đổi tư thế, còn cổ áo thì đã thấm đẫm mồ hôi.

Thật là quá thật thà đi…

Hạ Lâm Hiên vội vàng kéo chiếc bàn gấp dựng ở góc tường ra, mở ra rồi đặt thức ăn lên, sau đó gọi phu lang lại ăn cơm.

Thấy phu lang nhìn mình với vẻ kinh ngạc, anh mỉm cười giải thích: “Đây là bàn gấp, ta nhờ thợ mộc trên trấn làm đấy. Nhà chúng ta nhỏ quá, tạm thời phải làm phiền ngươi dùng tạm cái này vậy.”

Nhà cũ của nguyên chủ chỉ có chừng ấy diện tích, lúc sửa sang lại, Hạ Lâm Hiên phát hiện trong phòng đã có một chiếc giường và tủ quần áo, chẳng còn dư bao nhiêu chỗ trống.

Anh nghĩ mãi mới nảy ra ý tưởng dùng đồ nội thất gấp.

Hạ Lâm Hiên từ nhỏ đã phải tự mình bươn chải kiếm sống, việc nhà không khó với anh. Những việc như sửa điện, ống nước đều là chuyện nhỏ, một chút mộc đơn giản cũng biết làm.

Dù không phải thợ chuyên nghiệp, nhưng với những món như bàn ghế gấp, anh hoàn toàn nắm rõ cách làm. Quan trọng là ở đây chưa ai nghĩ đến điều này thôi.

Thế là nhờ ý tưởng này, Hạ Lâm Hiên hợp tác với thợ mộc kiếm được ba xâu tiền, coi như kiếm được khoản lời đầu tiên.

Đừng xem thường ba trăm đồng tiền ấy, lo liệu đám cưới xong mà vẫn còn dư đấy.

Sau này, phu lang sẽ thấy căn nhà nhỏ bé này tuy đơn sơ nhưng đầy đủ tiện nghi.

Hạ Lâm Hiên không định nói nhiều, những điều bất ngờ này cứ để cậu tự khám phá mới thú vị.

“Lại đây ăn cơm đi, mới nấu xong đấy. Không biết hợp khẩu vị của ngươi không nữa.”

Hạ Lâm Hiên đã cố gắng thể hiện thiện ý với phu lang, nhưng thấy cậu cứ ngồi sát mép giường, không dám động đậy, anh chỉ cười rồi bước ra ngoài, không muốn tiếp tục độc thoại nữa.

Khi anh xách chậu nước quay lại, cuối cùng cũng thấy phu lang nhỏ bé của mình đã đổi tư thế. Cậu đang đứng cạnh giường, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, dáng vẻ như muốn chui xuống đất trốn đi.

Hạ Lâm Hiên bước lên hai bước thì nhìn ra ngay vấn đề: vì quần áo mùa hè mỏng manh lại ra nhiều mồ hôi, chỗ giường cậu ngồi đã bị thấm ướt.

“...”

Thật sự là quá mất mặt rồi.

Liên tưởng đến việc này, Lý Văn Bân sợ anh nghĩ mình đã làm ướt giường, muốn giải thích nhưng lại không thể mở miệng, chỉ biết cúi đầu, cổ và tai đỏ ửng cả lên.

Hạ Lâm Hiên vội đặt chậu nước xuống, vắt chiếc khăn rồi đưa cho cậu: “Mau lau mồ hôi đi, nóng lắm rồi phải không?”

Anh làm như không thấy sự bối rối của phu lang, nhét chiếc khăn vào tay cậu, cười nói: “Đừng lo về vết mồ hôi đó nó sẽ khô nhanh thôi. Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, lát nữa ta sẽ giặt sạch cho, không có gì to tát cả.”

Lý Văn Bân cầm chiếc khăn ướt, liên tục lắc đầu.

Hạ Lâm Hiên cười khẽ: “Vậy được rồi, lau mồ hôi đi rồi ăn cơm. Ta đi chuẩn bị nước tắm cho ngươi, tắm xong sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Nói xong, anh đợi một lát để xem phản ứng của phu lang. Thấy mặt cậu đỏ như sắp bốc hơi, anh cũng không nấn ná lâu thêm, nhanh chóng ra ngoài làm việc, để cậu bớt ngượng ngùng.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Lý Văn Bân khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cơ thể trẻ trung này của Hạ Lâm Hiên còn khỏe hơn kiếp trước, anh nhanh chóng xách nước vào. Nhưng anh băn khoăn không biết ở thế giới này, các ca nhi có “nguyệt sự” không, hay có kiêng kỵ gì về nước lạnh không... Dù gì thì họ cũng có thể mang thai, nên cẩn thận không để cậu bị nhiễm lạnh là tốt nhất. Nghĩ vậy, anh vào bếp đun nước nóng, pha cho bớt lạnh rồi mới đem vào phòng.

Lý Văn Bân vốn có vấn đề về đường tiêu hóa, trước đây từng bị bệnh một lần nên rất sợ phải tốn tiền khám lại. Vì vậy, cậu ăn cơm rất chậm.

Lúc này, cậu mới ăn xong, đang cầm bát đũa định ra ngoài, nhưng không biết bếp ở đâu nên cứ nhìn quanh quẩn. Thấy người đàn ông cao lớn bước nhanh về phía mình, cậu lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Hạ Lâm Hiên nhìn cậu mà không nhịn được cười. Quá nhút nhát như vậy thì không ổn đâu.

Anh tiến lên nhận lấy bát đũa từ tay phu lang, nói: “Để ta làm cho. Ngươi ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm đi, nước ta đã chuẩn bị sẵn rồi. Phòng tắm ở bên ngoài, ra cửa nhỏ phía trước, rẽ trái là thấy.”

Do thời gian gấp gáp, Hạ Lâm Hiên chỉ có thể dựng một gian nhà tắm tạm bên ngoài. Dùng vào mùa hè thì không sao, nhưng mùa đông thì lạnh buốt.

Lý Văn Bân đứng tại chỗ, do dự hồi lâu mới nói ra câu đầu tiên từ khi gặp người này:

“Để ta làm thì hơn.”

Trong lòng cậu luôn nghĩ người này đã ngồi tù mười năm, chắc hẳn là kẻ thô bỉ, xấu xí, hoặc hung hãn tàn bạo, không phải người tốt. Cậu thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị đánh đập.

Nhưng khi nhìn thấy anh ở trước cửa hôm nay, mọi suy đoán trong lòng đều bị đảo lộn.

Người thợ săn này có vẻ ngoài rất uy nghiêm, những đường nét trên khuôn mặt sâu sắc, khác hẳn người Đại Lương bình thường, có chút giống dân du mục ở Tây Vực trong ký ức của cậu. Không thể gọi là tuấn mỹ, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cứng cỏi.

Tính cách của anh cũng không thô lỗ, ngược lại còn thường xuyên mỉm cười, hành xử điềm đạm, chững chạc.

Thoạt nhìn, anh không giống như một người dân quê...

Lý Văn Bân cố gắng phớt lờ những nghi ngờ này, cậu muốn thử tin tưởng người đàn ông ấy.

Không ai biết rằng, khi người đàn ông này cúi xuống trước mặt cậu, bất chấp ánh nhìn khinh bỉ của người xung quanh, nhẹ nhàng cõng cậu về nhà, trong lòng cậu đã bị chấn động đến mức nào.

Ngoài a cha và anh trai ra, cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự trân trọng và quan tâm như vậy từ người khác.

Nhưng khi sự tử tế này đến từ một người xa lạ mới gặp lần đầu, người đã dùng mười lạng bạc mua mình về, Lý Văn Bân lại không biết phải làm thế nào.

Hạ Lâm Hiên không nhận ra sự rối bời trong lòng cậu, chỉ mỉm cười nói: “Hôm nay cứ để ta làm, sau này còn nhiều thời gian.”

Nghe anh nói vậy, trái tim đang bất an của Lý Văn Bân bỗng dịu lại.

Đúng vậy, ngày tháng còn dài.

Cậu sẽ dần biết được người này là người thế nào, dù tốt hay xấu, cậu cũng phải học cách chấp nhận.