Hai mẹ con cùng nhau ăn tối.
Trong lúc dùng bữa, bà Lan chỉ kể những câu chuyện vặt vãnh trong cuộc sống để bầu không khí thoải mái hơn. Còn việc tại sao Khải không đi học, bà không hỏi đến lời nào.
Bà Lan không khỏi thở dài và đau xót Khải trong lòng. Vì hoàn cảnh khó khăn, Khải xưa giờ vẫn luôn ép mình phải thật mạnh mẽ, phải thật khoẻ mạnh để chống đỡ mái ấm thay cho người chồng bị liệt giường của bà.
Như lần trước, dù có bị đau ruột thừa, Khải cũng giấu bà tự nhập viện phẫu thuật, thậm chí còn thuê người đóng giả làm người thân để ký tên cho bệnh viện, chứ không muốn để bà hay cô giáo biết chuyện.
Bà Lan biết mình không phải là một người mẹ tốt. Nhưng để kiếm tiền chữa bệnh cho chồng và cho con ăn học, bà chỉ đành gặp con thì ít xa con thì nhiều. Nhưng trong những lúc gặp mặt con trai, bà Lan vẫn sẽ cố gắng hỏi han con trai, hỏi con cần gì không và cho thằng bé tiền tiêu vặt.
Khải không quan tâm nhiều đến thế. Cậu ăn xong thì đi rửa chén cho mẹ, sau đó đi nấu nồi nước sâm. Cậu hoàn toàn phớt lờ tin nhắn do cô giáo và các bạn học gửi đến.
Khải vì cho rằng đây chỉ là một giấc mơ, nên cậu cũng buông xoã bản thân, không gò bó nữa. Cậu sẽ làm những gì bản thân từng muốn làm thời niên thiếu nhưng lại không có đủ dũng khí ở trong giấc mộng này.
Điều đầu tiên, Khải không muốn làm con ngoan trò giỏi nữa. Học cho cố vô để rồi bị người ta vu oan, bị mọi người chỉ trích, bị bạo lực học đường, không hề được thầy cô và nhà trường bảo vệ.
Nếu bắt buộc phải đi học, cậu quyết định sẽ lên lớp ngủ gật, không thèm nghe giảng, không làm bài tập về nhà, không phát biểu xây dựng bài, không đi học đúng giờ, không mặc đúng đồng phục, vâng vâng và mây mây.
À, chắc chắn phải nhuộm tóc nữa. Thật ra cậu còn định bấm khuyên tai, nhưng sau này chính tay người đàn ông sẽ làm việc đó nên cũng thôi.
Điều thứ hai nhất định phải làm là tiếp cận người đàn ông, sau đó tỏ tình rồi lăn giường cùng anh. Ở thời điểm này, thân thể cậu sạch sẽ non tơ, chắc là sẽ không bị anh chê bẩn như ở trong hiện thực đâu nhỉ?
Rồi sau đó... Sau đó thì sao? Trả thù những kẻ đã khiến cuộc đời cậu tan nát? Thay đổi lại kết cục của ba mẹ và bạn thân của cậu?
Nhưng đây chỉ là một giấc mơ, có thay đổi bao nhiêu thì ngoài hiện thực cũng vẫn như cũ mà thôi. Người chết oan thì mãi mãi nằm dưới lòng đất lạnh lẽo, mà kẻ ngoan độc thì vẫn được sống sung sướиɠ, được vạn người tung hô.
Cuộc đời đôi khi bất công như thế đấy.
Khải cứ mãi suy nghĩ mà không để ý nồi nước đang đun sôi. Cậu dùng tay không cầm quai nồi, sau đó giật bắn "A" một tiếng vì bị nóng rát.
Bà Lan từ bên ngoài chạy vào phòng bếp, thấy con trai còn đang đẫn đờ nhìn bàn tay bị sưng đỏ, bà vội lấy vài viên đá trong tủ lạnh, quấn với khăn rồi chườm lên vết bỏng cho cậu.
Nghĩ đến việc con trai mới hết sốt, bà Lan không nỡ mắng cậu: "Con còn mệt thì lên giường nghỉ nhé. Để mẹ làm cho."
"Mẹ..." Khải run mi, đôi mắt vô hồn, như nghĩ đến một việc mà cậu không thể nào tin nổi.
"Sao á con?" Bà nhìn bàn tay chai sần của con trai, không khỏi đau lòng.
"Trong giấc mơ... có thể nào cảm nhận được cảm giác đau đớn, hay ngửi thấy mùi hương không ạ? Hay là sự mệt mỏi..."
Bà Lan nghĩ do con trai bị sốt nên mới thấy đau, chắc là do con nó bị nhức đầu. Bà lắc đầu cười: "Con còn bị bệnh nên mới thấy thế. Chứ trong giấc mơ sao mà có cảm giác được."
Bà Lan đẩy Khải về lại phòng ngủ, ấn cậu nằm xuống giường rồi đắp chăn cho cậu.
Trong suốt quá trình, Khải như người mất hồn.
Bà Lan cứ nghĩ do cậu vẫn chưa khoẻ. Nhưng bà không ngờ rằng, sự thật mà cậu vừa mới nhận ra đã vượt quá thế giới quan trước giờ của cậu.
Là một con người tin vào khoa học thuộc thế kỷ XXI, Khải chưa bao giờ tin vào việc chết đi sống lại, điều mà chỉ xảy ra trong trí tưởng tượng của con người thông qua các tác phẩm văn học, phim ảnh hay đồ hoạ.
Cũng bởi vậy, khi được quay về năm mười sáu tuổi, điều đầu tiên mà Khải nghĩ tới, là cậu đang mơ.
Cậu nghĩ, có lẽ do cậu chết quá oan ức, thù còn chưa báo, vẫn còn nhiều điều hối tiếc, nên ông trời mới cho cậu mơ một giấc mơ mà cậu mong muốn để bù đắp.
Cũng bởi vì thế, cậu bỏ qua những mùi hương cậu ngửi thấy, bỏ qua sự mệt mỏi khi cậu vừa cõng người đàn ông vừa chạy vừa phải đánh đấm chục tên đàn ông cao to lực lưỡng, bỏ qua xúc giác ấm nóng mà cưng cứng khi chạm vào thân thể của anh, bỏ qua cảm giác rung động khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của anh ấy... Thậm chí những cảm giác đau đớn khi bị bọn kia đánh trúng, cậu cũng bỏ qua.
Nhưng hương vị món ăn mẹ cậu nấu rất thực, rất giống với trong trí nhớ, mặn chát, khiến mỗi lần cậu ăn xong đều chỉ muốn uống hết một chai nước.
Nếu chỉ là mơ, sao tất cả những xúc giác này lại chân thật đến thế?
Quá đỗi chân thật...
Khải không thể tự lừa dối bản thân nữa. Thật ra, không phải do cậu bài xích việc được sống lại lần nữa, sống lại vào thời điểm bi kịch chưa xảy ra...Mà cậu sợ, sợ khi mình tin vào điều khó tin này, rồi nỗ lực thay đổi tất cả, cứu sống ba mẹ và bạn thân, khiến những kẻ thù sống không bằng chết, tỏ tình với người mình thích.
Rồi sau tất cả, mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Những nỗ lực của cậu chỉ là công cốc, những người cậu thương yêu cũng không thể sống lại.
Cậu rất sợ điều đó xảy ra.
Khải bỗng ngồi bật dậy, đập mạnh đầu mình vào tường.
Đầu óc cậu đau đớn tột cùng, tựa như mấy dây thần kinh não bị xoắn vào nhau, trời đất quay cuồng. Cậu loạng choạng ngã nhào lại vào chăn đệm.
Cái cảm giác đau thốn này... Khải bỗng dưng bật cười, ánh mắt hiện lên sự hận thù và điên cuồng.
May mà bà Lan đã quay lại phòng bếp rồi, nếu bà chứng kiến tất cả một màn này, có khi bà lại xách Khải tới bệnh viện ngay lập tức, hỏi bác sĩ con bà có phải là bị sốt đến mức hỏng cả đầu óc rồi không.
Nhưng Khải không quan tâm nhiều như thế.
Là một con người từng lặn ngụp trong tuyệt vọng, bây giờ cậu chỉ muốn báo thù, muốn cho tất cả kẻ thù sống không bằng chết mà thôi.
Nếu ông trời đã cho cậu cơ hội làm lại cuộc đời, vậy thì cũng đừng trách, tại sao cậu lại ác độc đến vậy.
Khải rúc trong chăn cười lạnh như một con rắn độc, cười đến mức chảy cả nước mắt.