Căn hộ của Khải ở tầng 3 trong một khu chung cư cũ kỹ đã xuống cấp. Nơi đây tập hợp nhiều dân lao động nghèo từ các tỉnh đổ về, chỉ mong có thể kiếm được thật nhiều tiền giữa chốn Sài Gòn hoa lệ, nhưng lại thất bại trước hiện thực nghiệt ngã.
Hai giờ sáng, mọi người hoặc là đã thức dậy để chuẩn bị đi làm, hoặc như Khải, vừa mới kết thúc công việc trở về.
Theo thường ngày vào giờ này, mẹ cậu đã đi đến chợ đầu mối để nhập hàng hoá. Sau đó sẽ di chuyển đến chợ Kim Biên cách đấy hơn hai mươi cây để bày biện sạp hàng, bắt đầu một ngày mới.
Cuộc sống của hai mẹ con cậu khốn khó thế đấy. Nhưng vì để có tiền trang trải cuộc sống và sinh hoạt, hai người cũng không còn cách nào khác.
Vốn dĩ mẹ Khải không cho cậu đi làm thêm. Một học sinh cấp ba bình thường chỉ cần đi học, ăn, ngủ rồi thi đậu đại học là được. Bà đã nhiều lần đảm bảo rằng một mình bà vẫn có thể gánh vác tất cả, có thể nuôi cậu cho tới khi học đại học.
Nhưng nhìn bóng lưng ngày càng còng đi, tóc mai hai bên đã bạc phơ, một người phụ nữ hơn bốn mươi nhưng bề ngoài trông như sáu mươi, Khải không thể không đi kiếm tiền được.
Ít nhất, mẹ cậu sẽ không cần phải lo chi phí ăn uống của cậu. Còn học phí thì Khải năm nào cũng đạt được học bổng của trường nên càng không phải lo.
Bước vào nhà, Khải nhanh chóng tắm rửa qua loa rồi đi ngủ, để mặc cho cái bụng đang kêu gào vì đói.
Hôm nay vừa phải cõng người đàn ông chạy vừa phải đánh nhau với một đống người, rồi còn bỏ chạy thật nhanh trước khi người của anh nhìn thấy, cậu mệt đến mức chả buồn động đậy nữa.
Nếu là Khải năm hai mươi hai tuổi, đã trải qua sự huấn luyện địa ngục của người đàn ông, mấy chuyện này căn bản chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Nhưng Khải của năm mười tám tuổi, thiếu ăn thiếu mặc thiếu ngủ, thể trạng ốm yếu, những việc này thật sự quá sức với cậu. Cậu toàn là dựa vào việc lo lắng cho an toàn của người đàn ông mới chống đỡ nổi.
Còn may... tất cả chỉ là mơ... Hy vọng giấc mơ lần tới, mình sẽ được anh ấy yêu thương...
.
Tiếng chuông điện thoại liên tục oanh tạc vào màn nhĩ của Khải. Cậu bị đánh thức dậy trong trạng thái mệt mỏi, xương cốt rã rời, đầu óc đau nhức.
Khải với tay lên đầu giường lấy điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển thị một dãy số vừa xa lạ lại quen thuộc. Nhất thời, cậu không nhớ đây là số của ai.
"Alo..." Giọng Khải khàn khàn.
"Alo, Khải. Hôm nay cô thấy em nghỉ học mà không xin phép. Em bị bệnh phải không? Để cô xin phép nghỉ giúp em nhé? Mẹ em biết chưa á?"
Phải một lúc lâu Khải mới nhận ra giọng nói này của ai. Là cô chủ nhiệm cấp ba của cậu.
"Em... cảm ơn cô. Em chỉ bị sốt thôi ạ. Uống thuốc là hết, cô đừng nói với mẹ em." Cậu trả lời lại.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của cô chủ nhiệm. Cô hiểu lý do tại sao cậu không muốn để mẹ biết, nên cũng không cố khuyên bảo: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt nhé. Cô sẽ bảo bạn Minh ghi chép lại bài học cho em. Thôi, em ráng nghỉ ngơi nhé!"
"Dạ, em cảm ơn cô. Em chào cô..."
Đợi cô cúp máy, Khải lại buông thõng hai tay, như con cá khô chẳng buồn động đậy.
Lúc này, thần trí cậu mới quay trở lại.
Cậu nhớ mình đã chết rồi.
Sau đó mơ một giấc mộng, quay trở về thời điểm lần đầu gặp người thương, sơ cứu vết thương cho anh ấy để tránh di chứng sau này, đánh nhau với một đám người, bỏ chạy...
Giấc mơ này chân thật đến nỗi, sau một hồi vận động mạnh, qua ngày hôm sau, thân thể cậu chỗ nào cũng đau nhức do bị va chạm từ đêm qua và bị căng cơ.
Cảm giác đau này y như lần đầu Khải học võ. Cậu bị bắt đứng tấn trong một tiếng, hít đất nửa tiếng mới được nghỉ. Sau đó là nằm liệt trên giường vì chân tay rã rời.
Giấc mơ này chân thật quá đi. Đến cả việc đi học nó cũng cho vào, bắt cậu phải đi học lần nữa à?
Nhưng Khải không muốn đi học tí nào. Cậu ghét trường của mình, ghét mấy đứa bạn cùng lớp, ghét cả giáo viên... Vì khi cậu bị vu oan, đã không một ai đứng ra bênh vực cậu. Mà họ còn tiếp tay đẩy cậu xuống vực thẳm nữa.
Khải thở hắt ra, dù gì cũng là mơ, nên cũng không nhất thiết phải đi học gì hết. Kệ mẹ mọi thứ đi, cậu cần ngủ!
Lần nữa tỉnh dậy, Khải thấy thân thể mình đã đỡ hơn rồi. Mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp truyền đến và những tiếng xào nấu lạch cạch, như tái hiện lại ký ức trong trí nhớ cậu.
"Con dậy rồi à? Đã khoẻ hơn chưa?"
Mẹ cậu bước vào phòng ngủ. Đưa bàn tay mát lạnh đặt lên trán cậu. Sau khi xác định cậu không bị sốt nữa mới thở phào.
"Nếu còn thấy mệt thì nằm thêm một lát nữa nhé. Mẹ nấu cơm sắp xong rồi. Lát nữa mẹ gọi dậy ăn cơm."
Khải nhìn gương mặt phúc hậu của người đàn bà. Mặt dù gương mặt bà khắc khổ, nhưng cũng không thể nào che lấp đi sự dịu dàng và thiện thương từ trong xương cốt được. Gương mặt ấy cậu đã nhìn vô số lần thông qua bức ảnh đen trắng.
Trong những đêm tối mịt mù không thấy ánh sáng, không có người đàn ông ở bên cạnh, Khải chỉ có thể lén nhìn di ảnh của ba mẹ mình rồi khóc thút thít, thì thầm kể khổ với bức di ảnh, tựa như đang tìm kiếm sự an ủi từ trong hư vô.
Hiện tại, Khải cũng bật khóc, nước mắt lăn dài trên má. Cậu khóc không thành tiếng, rất yên lặng, chỉ có đôi mắt đỏ hoe rơi lệ khiến cậu trông đáng thương vô cùng.
"Sao thế con?" Trần Thị Lan vội ôm con trai vào lòng, dùng bàn tay chai sần nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. Giọng điệu tràn đầy lo lắng. "Có gì uất ức nói ra cho mẹ biết với nhé?"
Khải cố gắng kìm nén cảm xúc, lắc đầu mỉm cười với mẹ: "Con không sao ạ. Dạo này con hơi mệt thôi..." Cậu vùi đầu vào trong ngực mẹ mình, như một đứa con nít đang làm nũng. "Mẹ ơi, cuối tuần này đi thăm ba xong, mẹ đi chơi với con nhé?"
Bà Lan nhìn đứa con bé bỏng mới mười sáu nhưng phải gánh vác nhiều gánh nặng trên lưng, lúc nào cũng mỉm cười ra vẻ mạnh mẽ, bây giờ lại yếu đuối tìm kiếm một nơi để dựa vào, bà không khỏi đau lòng.
"Được con."