Ngọt Ngào

Chương 11

Hạ Nhiên ngồi ghế phụ khẽ nhếch môi cười, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản:

“Dừng xe ở lề đường đi, bọn tôi xuống đây.”

Vừa hay phía trước có trạm xe buýt, Giản Tịch chạy thêm một đoạn rồi đỗ xe ở mép đường.

Hạ Nhiên không vội mở cửa mà lấy từ túi quần ra ví tiền, rút tờ 50 tệ đưa qua.

Giản Tịch ngạc nhiên:

“Gì thế?”

“Làm bẩn xe của cô rồi, cô mang đi rửa đi.” Hạ Nhiên nói, “Tiền rửa xe đấy.”

Vừa nãy lúc lên xe, cái xô đựng máu gà đã đổ tung tóe ra ghế sau.

Giản Tịch liếc nhìn về phía sau, thấy cũng không nghiêm trọng lắm:

“Không sao đâu, ghế ngồi là da, lau qua là sạch mà.”

Hạ Nhiên vẫn kiên quyết:

“Cầm lấy đi.”

Giản Tịch nhìn anh một lúc, cuối cùng đành chịu thua:

“Được thôi.”

Cô nhận lấy tiền, thuận miệng trêu:

“Sắp Tết rồi, giá rửa xe cũng tăng lên đấy.”

Hạ Nhiên cười khẽ, mở cửa xe:

“Qua phố Nha Đề mà rửa, ở đó chỉ mất ba mươi lăm tệ thôi.”

Giản Tịch cười:

“Anh cũng rành giá cả ghê nhỉ.”

“Cũng không hẳn.” Hạ Nhiên đáp, “Tôi làm thêm ở khu đó buổi tối mà.”

Nghe giọng anh nghiêm túc hẳn, Giản Tịch bật cười rồi không nói gì thêm.

Đóng cửa xe lại, Hạ Nhiên rời đi.

Giản Tịch cúi đầu thắt dây an toàn, bỗng nghe tiếng gõ cửa kính. Ngước lên, cô thấy Hạ Nhiên hơi cúi người đứng bên ngoài.

“Hửm?” Giản Tịch hạ kính xe xuống.

Vì hơi cúi nên từ góc này, sống mũi cao thẳng của Hạ Nhiên nổi bật hơn hẳn, mái tóc ngắn gọn gàng càng làm anh trông mạnh mẽ, cứng cỏi hơn.

Anh nói:

“Vừa nãy, cảm ơn nhé.”

Giản Tịch mỉm cười, chỉ vào tờ 50 tệ đặt trên ghế phụ:

“Không cần đâu, anh trả rồi mà.”

Hạ Nhiên bật cười:

“Đúng ha, mà cô còn lời thêm mười lăm tệ nữa cơ.”

Lúc này điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ bệnh viện. Giản Tịch vội nghe máy:

“Dạ, thưa trưởng khoa.”

Bên khoa thông báo có ca phẫu thuật vào lúc hai giờ chiều. Kết thúc cuộc gọi, cô nhìn ra ngoài thì thấy phía trước xe trống không. Giản Tịch nhìn trái ngó phải mà chẳng thấy bóng dáng Hạ Nhiên đâu. Cô bĩu môi, cúi xuống thì phát hiện trong ngăn đựng đồ trên cửa xe có một chiếc búa sắt.

Đó là thứ mà Hạ Nhiên đã nhét vào tay cô trong bãi đỗ xe khi cô bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay mình.

Về lại bệnh viện bận rộn mãi, lại thêm những ca làm việc liên tục. Cuối năm đến gần, số sản phụ chọn ngày mổ lấy thai đặc biệt nhiều. Giản Tịch bận đến mức bữa ăn cũng chỉ có thể giải quyết trong phòng nghỉ, ngoài thời gian ngủ thì dường như cô chẳng còn cơ hội thấy ánh sáng mặt trời.