Hạ Nhiên đứng lặng, sắc mặt không chút dao động.
Ngược lại, bàn tay Giản Tịch thì siết lại thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch đến mức nổi cả gân xanh. Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng như người ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát chính mình. Nhìn khuôn mặt điển trai nhưng lại thốt ra những lời lẽ cay nghiệt nhất kia...
Cô đã yêu người đàn ông này suốt mười năm ư?
Móng tay cô càng lúc càng cắm sâu vào lòng bàn tay, mỗi lúc một mạnh hơn.
Hạ Nhiên liếc qua, trông thấy bàn tay cô đỏ lên, anh cau mày rồi bước tới, nhét phắt thứ gì đó vào tay cô:
“Cầm lấy!”
Chiếc búa sắt to nặng khiến Giản Tịch không thể tiếp tục tự bấm chặt tay mình nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Nhiên, nhưng anh chỉ thản nhiên quay mặt đi.
Ngay lúc ấy, ở cửa thang máy bỗng náo loạn, một nhóm bảo vệ đang chạy tới.
Lục Bình Nam đắc ý giơ điện thoại lên:
“Vì dân trừ hại.”
Hạ Nhiên nhanh chóng chạy về phía chiếc xe máy, nhưng lối ra đã bị chiếc Audi của Giản Tịch chắn ngay trước đầu xe. Xe máy không thoát được.
“Anh Nhiên, làm sao đây?” Lâm Gia sốt ruột hỏi.
Hạ Nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, không còn đường chạy thật rồi.
Bất ngờ —
“Lên xe.” Giản Tịch nói.
Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
“Còn đứng đực ra đấy làm gì?”
Hạ Nhiên do dự trong giây lát, nhưng nhanh chóng đưa ra quyết định, quay sang Lâm Gia nói:
“Lên đi!”
Thùng máu gà, khẩu trang, mỏ lết — tất cả được ném hết vào trong xe. Vừa ngồi lên ghế phụ, cửa còn chưa kịp đóng chặt, Giản Tịch đã nhấn ga, tiếng động cơ gầm lên, chiếc xe phóng vọt đi như một mũi tên.
Mặt Lục Bình Nam tái xanh, đội trưởng bảo vệ thở hổn hển chạy tới:
“Giám đốc Lục, người đâu rồi ạ?”
“Đến tận giờ mới tới?” Lục Bình Nam nghiến răng ken két, “Mấy người ăn cứt à!”
(❁´◡`❁)
Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ dưới tầng hầm, hòa vào dòng xe cộ trên đại lộ.
Giản Tịch hạ nửa kính xe xuống, gió lùa vào, thổi tung mấy sợi tóc lòa xòa bên tai cô. Hạ Nhiên chú ý thấy có một chiếc áo blouse trắng đặt trên lưng ghế.
Lâm Gia ngồi ghế sau buột miệng hỏi:
“Chị làm ở bệnh viện à?”
Giản Tịch khẽ đáp:
“Ừ.”
“Đừng nói gì nhé, từ nhỏ tôi đã có ác cảm với bác sĩ. Kim tiêm còn chưa tới mà tôi đã sợ đến mức muốn tè ra quần rồi.” Lâm Gia gãi đầu, cố bắt chuyện:
“Chị này, chị làm ở bệnh viện nào thế? Lần sau tôi đi tiêm sẽ tìm chị, nhìn thấy người đẹp rồi thì có đau mấy tôi cũng chịu được.”
Giản Tịch mỉm cười:
“Có lẽ cậu không có cơ hội đó đâu.”
Lâm Gia tò mò:
“Sao thế?”
“Tôi làm ở khoa sản.”
“...”