"Lý Oánh Chúc!"
Giang Vãn Vãn giận dữ đến mức giơ tay, định tát Lý Oánh Chúc một cái.
"Đủ rồi!"
Tɧẩʍ ɖυng Chiêu nắm chặt cổ tay của Giang Vãn Vãn rồi lạnh lùng hất mạnh ra.
"Đây không phải chỗ để cô nổi cơn tam bành đâu. Rời khỏi đây ngay. Bảo vệ đâu? Đưa Giang tiểu thư ra ngoài đi!"
Giang Vãn Vãn vội đổi giọng, yếu ớt nũng nịu: "Anh Dung Chiêu..."
Nhưng khuôn mặt Tɧẩʍ ɖυng Chiêu vẫn lạnh như băng mà không hề lay chuyển.
Bảo vệ bước tới, giữ lấy cánh tay Giang Vãn Vãn: "Giang tiểu thư, mời cô rời đi."
Giang Vãn Vãn giật mạnh tay hất bảo vệ ra: "Đừng chạm vào tôi, tôi tự đi được!"
Cô ta trừng mắt nhìn Lý Oánh Chúc đầy căm tức rồi giận dữ rảo bước ra ngoài, tiếng giày cao gót gõ mạnh trên sàn nhà. Đến cửa, cô ta đá lật chiếc thùng rác bên cạnh bàn làm việc, rác rơi vương vãi khắp nơi.
Lý Oánh Chúc nhếch môi cười lạnh.
Tính khí nóng nảy của Giang Vãn Vãn, cô ta nên cảm thấy may mắn vì chưa kịp ra tay tát mình. Nếu không thì hậu quả của phản ứng ngược chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào đâu.
Lâm Thần vui vẻ khoác lấy cánh tay Lý Oánh Chúc: "Oánh Chúc, em đừng để ý đến cô ta. Cái cô Giang tiểu thư này trước giờ đều như vậy, ai cũng không ưa. Cô ta xem thường tụi chị, luôn hành xử như mụ phù thủy ấy. Trước đây tụi chị không dám nói gì vì sợ Thẩm tổng không vui. Nhưng giờ thấy Thẩm tổng vì em mà đuổi cô ta đi nên tụi chị không lo nữa."
Tɧẩʍ ɖυng Chiêu dời ánh mắt lạnh lẽo khỏi hai người phụ nữ rồi dặn dò: "Bảo dọn vệ sinh đến thu dọn chỗ này đi nhé."
Nói xong, anh quay người đi thẳng về phòng làm việc.
Lý Oánh Chúc chỉ đáp lại Lâm Thần vài câu qua loa rồi vội bước theo anh.
"Cô vào đây làm gì?" Tɧẩʍ ɖυng Chiêu nhíu mày hỏi.
Lý Oánh Chúc vỗ nhẹ lên bụng, làm ra vẻ đáng thương: "Thẩm tổng, tôi đói bụng rồi. Tôi có thể xin nghỉ một chút để ra ngoài ăn không? Ở ngoài nói không hay nên tôi mới đặc biệt đóng cửa lại rồi hỏi anh đó."
Tɧẩʍ ɖυng Chiêu liếc nhìn đống tài liệu trên bàn, nói với giọng lạnh nhạt: "Tùy cô. Dù sao cô cũng chẳng phải đến đây để làm việc thật sự, đừng bận tâm những quy định đó với tôi."
Lý Oánh Chúc thỏa mãn, đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Thần gõ cửa bước vào.
"Thẩm tổng, ba mẹ của Trương Tề Hưng lại đến rồi. Tôi đã sắp xếp họ ở phòng tiếp khách rồi ạ."
Lâm Thần ngập ngừng một chút, ánh mắt lén liếc về phía Lý Oánh Chúc.
Lý Oánh Chúc hiểu ý, rời khỏi phòng mà không nói lời nào.
Ra khỏi tòa nhà công ty, cô lập tức chú ý đến một người phụ nữ đội mũ rộng vành màu đen, đang ngồi xổm trên mặt đất sắp xếp thứ gì đó. Khuôn mặt người phụ nữ khuất sau vành mũ nhưng khóe môi nhếch lên nụ cười u ám.
Trước mặt người đó là một chiếc bát sứ bị đổ, cơm trắng và đôi đũa nằm lăn lóc trên nền đất. Xung quanh là tro tàn của tiền vàng mã.
Nhìn cảnh tượng đó, Lý Oánh Chúc hiểu ngay, trong bát cơm trước đây hẳn đầy cơm trắng, trên cắm đôi đũa thẳng đứng nhưng ai đó đã đá văng nó.
Đôi mắt cô tối lại.
*Thủ đoạn triệu hồn độc ác thế, không biết người đàn bà đội mũ đen kia đang nhắm đến ai đây.*
Ánh mắt lướt qua cơm vương vãi trên đất, trong đầu cô lập tức hiện lên một cái tên. Nhìn quanh, quả nhiên cô thấy Giang Vãn Vãn đang ở bãi đỗ xe gần đó.
Lý Oánh Chúc bước tới nhìn vào Giang Vãn Vãn đã ngồi trong xe, hỏi qua cửa sổ: "Giang tiểu thư, là cô đá đổ bát cơm của người phụ nữ kia phải không?"
Giang Vãn Vãn trừng mắt: "Cô phiền phức quá! Bây giờ lại muốn bênh vực cho bà ta à? Lo chuyện bao đồng cũng vừa vừa thôi! Ai bảo bà ta giống con chó ngồi xổm trên đường làm tôi suýt ngã chứ? Đúng, tôi đá đổ bát của bà ta đấy, nhưng cũng ném cho bà ta một xấp tiền rồi, thế vẫn chưa đủ sao?"
Lý Oánh Chúc liếc nhìn đống tro vàng mã, quả nhiên trong đó lẫn vài tờ tiền thật mà Giang Vãn Vãn ném xuống.
Cô chú ý thấy một luồng khí đen bắt đầu tụ lại giữa chân mày của Giang Vãn Vãn, dấu hiệu cho thấy cô ta đã trúng chiêu.
Lý Oánh Chúc lấy từ trong túi ra một lá bùa hộ thân, đưa ra trước mặt Giang Vãn Vãn: "Giang tiểu thư, tôi thấy gần đây cô sắp gặp vận xui lớn. Lá bùa này có thể giúp cô tránh nạn nhưng không miễn phí đâu nha. Phá tài tiêu tai, tôi nghĩ Giang tiểu thư sẽ hiểu ý đúng không?"
Giang Vãn Vãn nổi giận, mặt đỏ bừng lên: "Cái miệng chó của cô thì phun ra được ngà voi chắc? Xui xẻo là cô thì có! Đồ lừa đảo, lại dám tới đây moi tiền của tôi à?"
Dứt lời, cô ta đạp mạnh chân ga bỏ lại Lý Oánh Chúc phía sau, xe lao đi trong tiếng động cơ gầm rú.
Lý Oánh Chúc quay lại, nhún vai thản nhiên.
"Không tin thì thôi, mỗi người có số phận riêng của mình mà."
Chưa đầy vài giây sau, tiếng va chạm xe vang lên chát chúa từ phía xa.
"Cô mù à! Biết lái xe không vậy?"
Giọng Giang Vãn Vãn tức tối hét lên, thu hút sự chú ý của Lý Oánh Chúc.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy Giang Vãn Vãn bước xuống xe, tay ôm trán, máu rỉ ra giữa các kẽ ngón tay. Chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn đã bị biến dạng nghiêm trọng.
"Không nghe lời người lớn là chịu thiệt ngay trước mắt rồi thấy chưa."
Lý Oánh Chúc lẩm bẩm, liếc qua bóng lưng người đàn bà đội mũ đen rồi quay người bước về phía con phố ẩm thực gần đó.
***
Sau khi ăn uống no nê, Lý Oánh Chúc quay lại công ty thì trời đã tối. Nhân viên đã về hết, chỉ còn lại Tɧẩʍ ɖυng Chiêu đang chăm chú vào công việc trong phòng làm việc.
"Thẩm tổng, chúng ta vẫn chưa về sao?"
Tɧẩʍ ɖυng Chiêu không ngẩng đầu lên, giọng lãnh đạm nói: "Còn chút việc chưa giải quyết xong. Đợi đi."
Lý Oánh Chúc cảm thấy chán nản, nằm phịch xuống chiếc sofa trong phòng làm việc.
"Thẩm tổng, người mà Lâm Thần nói lúc nãy, cái người tên Trương Tề Hưng đó là ai vậy?"