Những con quỷ phía trước nhanh chóng qua cầu. Đến lượt Giang Nam, anh vừa đi qua đã quay đầu nhìn lại, thấy thời gian trên tảng đá đã về 0, cây cầu biến mất. Bên kia sông, vài con quỷ không kịp qua cầu, giờ chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, bối rối.
Giang Nam từng gặp một con quỷ khi còn sống. Con quỷ đó đặc biệt thích anh, thích đến mức ngày nào cũng muốn gϊếŧ anh, và trong những khoảnh khắc không gϊếŧ được, nó đã kể cho anh nghe vài chuyện về âm phủ.
Sau khi chết, linh hồn sẽ được đưa vào Hồn Táng, chờ đợi để tái sinh với một linh hồn hoàn toàn mới, không liên quan gì đến kiếp trước.
Nhưng những người có chấp niệm quá sâu sau khi chết sẽ trở thành quỷ, tiến vào Địa phủ để chuyển kiếp. Dù kiếp sau không có ký ức, nhưng linh hồn vẫn là chính nó, không thay đổi.
Không phải con quỷ nào cũng có cơ hội vào địa phủ. Qua được Cầu Nại Hà là điều kiện cơ bản, nếu không kịp qua cầu trong thời gian quy định, sẽ phải đợi 7 ngày để cầu xuất hiện lần nữa, hoặc tan biến, hoặc thành cô hồn dã quỷ.
Giang Nam không mang theo chấp niệm khi chết, anh cứ nghĩ mình sẽ vào Hồn Táng, nhưng không ngờ lại trở thành quỷ.
Thôi thì đã đến rồi, nhân tiện tham quan địa phủ một chút vậy.
Đi thêm một đoạn, trước mặt xuất hiện một cánh cổng cũ kỹ tả tơi, bên trên viết hai chữ đỏ như máu: Địa phủ.
Giang Nam: “…”
Sao không giống nơi cao sang nhỉ.
Trước cổng địa phủ có một quỷ sai tay cầm roi hét: “Nhanh lên, đừng có chần chừ!”
Hàng bên cạnh vừa đi hết, người phụ nữ sắp bước vào cổng địa phủ bỗng níu lấy quỷ sai, khóc lóc: “Cậu ơi, tôi không muốn chết, tôi muốn về chăm sóc con trai tôi. Nó không có tôi, sống không nổi đâu!”
Quỷ sai mở cuốn sổ nhỏ trong tay, liếc một cái rồi lạnh lùng nhìn bà ta, cười nhếch miệng: “Lưu Phượng Anh, nữ, 52 tuổi, chết do lao lực quá độ, có một con trai, 32 tuổi, khỏe mạnh, lêu lổng... Thế này nhé, bà muốn chăm sóc con trai, tôi cho nó xuống đây bầu bạn với bà được không?”
Người phụ nữ nghẹn họng.
Bà ta nhìn quanh, thấy Giang Nam, mắt sáng lên. Ban nãy Giang Nam còn nói giúp bà ta trên cầu.
“Cậu ơi, cậu hiểu rõ nơi này như vậy, giúp tôi đi!” Người phụ nữ lập tức lao về phía Giang Nam.
Giang Nam chưa kịp làm gì, quỷ sai đã nghiêm mặt, vung roi quất tới, trói bà ta lại. Người phụ nữ lập tức bất động.
“Không biết luật à! Đi Ác điện đi.”
Một quỷ sai khác đột ngột xuất hiện, lôi bà ta đi.
Đám quỷ xung quanh nghiến răng, không dám nói lời nào. Ác điện chỉ cần nghe tên đã biết không phải nơi tốt đẹp gì.
Đến lượt Giang Nam, quỷ sai nhìn chằm chằm vào anh: “Lưu Phượng Anh nói cậu hiểu rõ nơi này, là ý gì?”
Sao một con quỷ mới chết lại biết về địa phủ?
“Không có gì sao?” Quỷ sai lật qua lật lại cuốn sổ, mặt đầy nghi hoặc.
Đây là Sổ dẫn hồn, ghi lại thông tin của từng con quỷ mới vào địa phủ. Nhưng trong sổ không có bất kỳ thông tin nào về Giang Nam.
Giang Nam vô tội nhìn lại.
Quỷ sai kéo đám quỷ khác đi, sau đó quay lại định tóm lấy Giang Nam.
Giang Nam né tránh, theo phản xạ nắm tay quỷ sai, rồi dùng một chiêu khống chế đơn giản.
“A đau đau đau! Thả ra!” Quỷ sai hét lên.
Giang Nam ngập ngừng: “Thật muốn tôi thả ra?”
Quỷ sai tức giận: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi là một quỷ mới, dám bất kính với ta, ngươi…”
“Bịch.”
Quỷ sai ngã úp mặt xuống đất.
Hắn phẫn nộ quay đầu, đối mặt với đôi mắt vô tội của một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú: “Chính anh bảo tôi thả mà.”
Quỷ sai nghẹn lời.
Chàng trai lại dịu dàng mỉm cười, đỡ hắn đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng: “Xin lỗi nhé, quỷ sai đại nhân. Tôi không thích bị người khác chạm vào, nhất thời lỡ tay. Không bị ngã đau chứ?”