“Con ơi, mẹ chết rồi, con phải làm sao đây…”
Mơ mơ màng màng, Giang Nam nghe thấy một giọng nói xé lòng vang lên bên tai. Đêm hôm khuya khoắt, lại là con ma nào tới quấy rầy anh đây!
Anh bực mình trở mình, nhưng cơ thể bỗng nhiên cứng đờ.
Không đúng, anh đã chết rồi.
Giang Nam bỗng mở mắt, phát hiện mình đang ở một nơi xám xịt, mênh mông không thấy điểm dừng. Trước mặt là một con sông cũng xám xịt, mặt nước chẳng chút gợn sóng, chỉ có những bong bóng lục bục nổi lên. Trên sông có một cây cầu đủ rộng cho ba người đi song song, trước mặt anh là một hàng người đang xếp hàng lần lượt đi qua cầu.
Những người này mặt mày tái nhợt, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi.
Dựa vào nghề nghiệp của mình khi còn sống, Giang Nam đoán được, những người này đều là quỷ, bao gồm cả anh.
“Con ơi, không có mẹ, con sống thế nào đây…” Bên tai lại vang lên tiếng khóc than đó, Giang Nam quay đầu nhìn.
Bên cạnh cũng có một hàng người xếp hàng, cuối hàng là một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc kêu gào, giọng vô cùng chói tai.
“Bà già kia, im miệng đi!” Trong đám đông phía trước Giang Nam, một người đàn ông phẫn nộ gào lên, “Chết rồi còn gào thét cái gì nữa!”
Người phụ nữ khóc càng dữ hơn.
Người đàn ông bước ra khỏi hàng, xách bà ta lên như xách gà, nắm chặt nắm đấm chuẩn bị đập xuống.
Làm quỷ rồi, chẳng lẽ còn phải nhịn?
Giang Nam nhìn trái nhìn phải, phát hiện những “người” xung quanh mặc dù nhìn thấy nhưng không ai ra tay giúp đỡ.
“Ê.” Anh thở dài, lên tiếng.
Người đàn ông nghe thấy, quay đầu lại. Giang Nam lúc này mới nhìn rõ, mặt người đàn ông toàn là máu, trông như bị vật gì đó đập trúng đầu rồi chết. Cộng thêm vẻ mặt dữ tợn, đúng chuẩn một con lệ quỷ.
“Thằng nhóc, đừng lo chuyện bao đồng!” Người đàn ông cười gằn.
Giang Nam nhẹ nhàng nói: “Tôi không định xen vào chuyện của anh.” Anh chỉ vào tảng đá đứng ở đầu cầu, “Trên đó có hiển thị thời gian, nếu quá giờ mà không qua cầu, sẽ không vào được âm phủ đâu.”
Người đàn ông theo phản xạ nhìn qua, trên tảng đá quả nhiên có dòng chữ đỏ hiển thị thời gian 03:05, đang đếm ngược.
“Nể tình đều là quỷ cả, tôi tốt bụng nhắc nhở anh: Trên cầu không được đánh người, à không, đánh quỷ.”
Có lẽ do Giang Nam tỏ ra khác biệt so với những ‘người’ khác, người đàn ông kia tuy không tin nhưng vẫn theo phản xạ hỏi: “Tại sao?”
“Đó là quy tắc.” Giang Nam chỉ tay về phía con sông. “Nếu không, sẽ rơi xuống sông.”
Người đàn ông cười khẩy: “Cậu định lừa ai đấy!”
Rồi hắn tung một cú đấm thẳng vào người phụ nữ, đe dọa: “Mụ mà còn gào nữa, ông đây bóp chết mụ!”
Giang Nam: “…”
Người phụ nữ run rẩy không dám khóc nữa, người đàn ông lườm Giang Nam một cái rồi trở lại hàng.
Hàng người tiếp tục tiến về phía trước. Đến lượt người đàn ông kia, khi hắn vừa đặt chân lên cầu, bỗng “xèo” một tiếng, tảng đá đếm ngược bên cạnh phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ chói mắt. Ngay sau đó, cây cầu nứt đôi, và hắn rơi xuống sông.
“Chết tiệt!”
Hắn cố vùng vẫy trong nước, nhưng âm thanh sủi bọt trên mặt sông ngày càng lớn, dày đặc đến mức khiến người ta nổi da gà. Rồi vô số bàn tay trắng bệch, đáng sợ từ dưới nước vươn lên kéo lấy hắn. Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ba giây sau, mặt sông không còn dấu vết của người đàn ông. Cây cầu cũng trở lại nguyên trạng.
Tất cả quỷ: “…”